--------------------------------------
Say sưa trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hai anh bạn đường đứng chắp
tay tạ ơn Thượng đế đã cho hưởng những cảnh tuyệt diệu trên thế gian
này. Bỗng trên đầu có tiếng vang. Ngẩng lên họ thấy một con thiên nga
đang bay lượn trong không trung và không biết thế nào lại lảo đảo rồi
rơi bịch xuống ngay dưới chân họ. Anh bạn của Giăng trầm trồ:
- Đôi cánh đẹp quá! Tôi phải cắt mới được. Cậu xem mình lấy thanh gươm đem đi, có được việc không?
Rồi anh lấy gươm chặt phăng đôi cánh. Xong rồi họ lại đi. Sau mấy
ngày họ đến một kinh thành lớn xung quanh có một trăm ngọn tháp lấp lánh
dưới nắng như làm bằng bạc. Giữa kinh thành là một toà lâu đài bằng đá
cẩm thạch, mái bằng vàng. Đấy là cung điện nhà vua.
Giăng và người bạn đồng hành vào một quán trọ nghỉ ngơi và sửa sang
lại quần áo cho nghiêm chỉnh trước khi bước chân vào thành phố. Trò
chuyện với chủ quán, họ được biết rằng nhà vua rất nhân từ, độ lượng.
Nhưng công chúa, con người lại rất ghê ghớm. Đẹp thì có đẹp, nhưng nàng
nham hiểm độc ác, đã từng làm chết nhiều hoàng tử.
- Sao vậy? Anh bạn của Giăng ngạc nhiên hỏi.
- Nàng cho phép bất kỳ ai đến cầu hôn cũng được, không kể người
quyền quý hay thứ dân. Nàng chỉ yêu cầu trả lời một điều nàngh ỏi. Nếu
trả lời đúng sẽ được lấy nàng. Nếu không đúng sẽ bị treo cổ hoặc chặt
tay.
- Thế từ trước đến giờ thế nào? Hai người hỏi.
- Chưa ai trả lời được. Đều bị nàng chặt tay hoặc treo cổ. Cha nàng
cũng không sao can khuyên được nàng và tuyên bố không dính đến chuyện
chồng con của nàng, mặc nàng muốn làm thế nào thì làm. Cũng có lần nhà
vua cùng triều đinh quỳ xuống van xin nhưng công chúa vẫn kiên quyết
không nghe cứ làm theo ý mình.
Giăng nghe thấy thế liền bảo: "Mụ công chúa này ghê ghớm thật! Phải
đánh cho mụ ta một trận để mụ ta chừa thói đánh ác mới được".
Thấy Giăng nói vậy ai cũng can khuyên, đừng nóng nẩy mà thiệt thân.
- Không! Giăng kiên quyết. Tôi sẽ vào cung gặp nàng xin trả lời câu hỏi, để xem ra sao.
Giữa lúc ấy dân chúng reo hò. Công chúa ngự du ngoài phố. Giưng len
đám đông ra xem. Công chúa quả là một trang tuyệt thế giai nhân. Nàng
cưỡi trên một con ngựa trắng, mình đầy kim cương châu báu. Nàng mặc
quần, dệt bằng sợi vàng chiếc roi ngựa trong tay lóng lánh như một tia
mặt trời. Chiếc mũ miện trên đầu lấp lánh như các vì sao, tấm áo choàng
óng ánh như muốn ngàn cánh bướm. Thật là tuyệt! Nhưng tuyệt hơn cả là
sắc đẹp của chính nàng, một sắc đẹp mê hồn, không thể rời mắt được. Lại
còn một điều kỳ lạ nữa là nàng giống hệt như cô gái đẹp anh mơ thấy đêm
hôm cha anh chết.
Anh nghĩ thầm:
- Một người con gái sắc nước hương trời thế này mà lại nham hiểm độc ác thật là vô lý! Ta cứ đến xem sao!
Vậy là bất chấp những lời can ngăn của mọi người kể cả người bạn
đồng hành. Giăng kiên quyết vào cung vua để gặp công chúa xin trả lời
câu hỏi của nàng. Anh chải giầy và quần áo, rửa mặt mũi rồi ra phố để
vào cung. Nghe tiếng gõ cửa, nhà vua phán:
- Cứ vào!
Giăng mở cả thấy nhà vua mặc quần áo ngủ, đi hài thêu, ra tiếp anh. Ngài đưa tay cho Giăng.
Khi biết là chàng đến cầu hôn, người oà khóc lên, bỏ rơi quyền trượng xuống đất, lấy ao lau nước mắt và nói:
- Đừng dại mà vào đấy! Ngươi sẽ không tránh khỏi số phận những người đi trước đâu. Hãy đi theo ta!
Nhà vua dẫn Giăng ra khu vườn. Trên cây lủng lẳng những bộ xương người, dưới đất lăn lóc những đầu lâu.
Đấy là xác chết của những người đã đến cầu hon nhưng không trả lời được câu hỏi của công chúa, bị nàng treo cổ.
Vua hỏi: Thấy chưa? Tốt nhất là nên quay về, không thì sẽ mất xác vô ích.
Giăng hôn tay nhà vua nhân đức và tâu rằng tình yên mãnh liệt của chàng đối với công chúa sẽ giúp nàng vượt qua tất cả.
Vừa lúc công chúa đi du ngoạn về. Nàng mời Giăng vào phòng khách trò
chuyện và hẹn sáng hôm sau nàng sẽ tiếp. Hội đồng giám khảo và các quan
tư pháp sẽ họp để nghe anh trả lời và phán quyết. Sẽ có ba câu hỏi. Trả
lời được câu thứ nhất mới được trả lời câu sau. Nếu ngay từ đầu đã trả
lời sai thì coi như mất đầu. Giăng chấp nhận tất cả các điều kiện, không
sợ hãi, rồi ra về quán trọ nghỉ, để hôm sau vào cung.
Người bạn đồng hành đang đợi Giăng về để hỏi tình hình. Giăng đã kể
lại đầu đuôi và khăng định quyết của mình. Người bạn nói:
- Tôi quý cậu lắm. Lẽ ra chúng ta còn sống chung với nhau lâu dài. Nhưng cậu đã quyết tâm, mình không biết làm thế nào.
Trong thành phố người ta biết tin có người đến cầu hôn công chúa. Ai
cũng buồn cho anh. Nhà vua và các linh mục quỳ lễ trong nhà thờ. Ai
cũng cho rằng ngày tận số của Giăng đã đến.
Đến tối hai người bạn uống rượu vĩnh biệt. Giăng say nằm ngủ đi.
Người bạn đứng dậy lấy đôi cánh thiên nga chắp vào vai mình, giắt một
chiếc roi bà cụ đưa hôm nọ rồi mở cánh bay đến cung vua.
Đến nơi, anh bạn của Giăng nép vào một bóng tối. Anh thấy công chúa
khoác áo màu trắng, mở cửa sổ xòe đôi cánh rộng bay qua thành phố đến
một ngọn núi cao. Anh bạn của Giăng tàng hình và bay theo công chúa. Anh
vừa bay lấy roi vụt vào công chúa. Anh có roi tàng hình nên công chúa
không nhìn thấy.
Rồi hai người đến ngọn núi cao. Công chúa gõ khẽ vào một tảng đá.
Tảng đá nứt làm đôi thành một hang sâu. Công chúa lẻn vào. Anh bạn của
Giăng vẫn tàng hình đứng nấp sau chiếc ngai nghe ngóng.
Anh nghe thấy công chúa nói lại có một chàng trai đến xin cầu hôn và hỏi lão phù thuỷ nên đố câu gì trước.
Phù thuỷ bảo: "Giầy, giầy là vật tầm thường, hắn không ngờ tới,
không đoán ra được đâu. Vậy là con có thể chặt đầu nó ngay nó ngay từ
ngày thứ nhất không bị quấy rầy sang ngày sau. Nhớ đem đôi mắt nó về để
ta dùng bữa.
Công chúa lạy ta ra về. Anh bạn của Giăng cũng bay về quán trọ ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, anh bạn nó bảo: "Đêm qua mình mơ thấy đôi giầy.
Hôm nay vào cung nếu công chúa hỏi nàng đang nghĩ gì thì cậu cứ nói
"Giầy".
Giăng ra đi để vào cung. Đến nơi đã thấy đông đủ các quan chức ngồi
chật ních trong phòng. Cùng lúc ấy công chúa trong bộ quần áo lộng lẫy
bước vào. Sau khi cúi chào cử toạ một cách duyên dáng nàng đi lại chỗ
ngồi, chìa tay cho Giăng và hỏi câu thứ nhất trong bài đố.
Không ngần ngừ gì, Giăng nói "Giầy"
Công chúa tái mặt, Giăng đã đoán đúng.
Nhà vua mừng quá! Cử toạ reo lên.
Anh bạn của Giăng biết tin thắng lợi mặt mày hớn hở. Giăng chắp tay
cảm ơn Thượng Đế, cho rằng người đã phù hộ mình. Đêm hôm sau, anh bạn
của Giăng đợi Giăng ngủ rồi chắp cánh đi theo công chúa. Lần này anh
mang theo những hai roi để quật cho công chúa thật đau để tàng hình chắc
chắn hơn. Anh bạn đã chú ý lắng nghe thấy lão phù thuỷ bảo công chúa.
"Tất tay".
Nghe được bí mật rồi anh bạn quay về ngủ, sáng hôm sau lại dặn dò
Giăng trước khi đi. Nghe Giăng trả lời đúng, Công chúa run bắn người,
còn cử toạ vỗ tay như pháo nổ.
Còn một lần nữa, lần quyết định. Nếu Giăng đoán được, anh sẽ lấy công chúa, nếu đoán sai, anh sẽ hết đời.
Đến tối Giăng đi ngủ, còn anh bạn lại chắp cánh vào vai, đem theo ba
cái roi lại thêm thanh gươm giắt cạnh sườn, bay đến cung công chúa.
Trời tối đen như mực, bão làm tốc cả mái ngói, cây cối treo các bộ
xương đổ rạp, sấm chớp ầm ầm. Cửa sổ phòng công chúa bỗng mở toang, nàng
bay vụt ra theo hướng ngọn núi hai đêm trước. Nàng tái nhợt như một xác
chết. Tấm áo choàng trắng căng phồng như một cánh buồm lớn.
Người bạn đồng hành chập ba ngọn roi quật cho nàng tối tăm mặt mũi,
máu chảy ròng ròng rơi cả xuống đất tưởng nàng không thể bay được đến
ngọn núi. Nhưng rồi nàng cũng bay tới được.
Đến nơi nàng nói với lão phù thuỷ chưa bao giờ nàng thấy mưa to gió
lớn đến như thế. Rồi nàng kể việc chàng trai kia trả lời đúng hai câu
hỏi trước và nói thêm: "Nếu lần này nữa chàng ta lại đoán đùng thì hắn
sẽ được cuộc và nàng sẽ không bao giờ quay lại gặp lão tại ngọn núi này
nữa. Nàng rất buồn vì như thế sẽ chấm dứt những đêm ma quái như thế này
trong hang núi.
Lão phù thuỷ bảo: Con yên tâm. Lần này thì nó sẽ không thể đoán ra
được. Ta sẽ tìm một vật mà nó không thể nghĩ tới, trừ phi nó cao tay hơn
ta.
Công chúa sốt ruột hỏi: "Vật gì?"
- Được! Phù thuỷ trả lời có vẻ tự tin - Cứ hãy vui vầy với nhau đã.
Lão nói và nắm hai tay công chúa. Rồi hai người nhảy nhót. Lũ ma
chơi cùng hoà nhịp lắc lư, đàn nhện đỏ đung đưa trên tường, còn đám hoa
lửa thì phọt ra những tia sáng chói. Con cú vỗ trống, đàn châu chấu bật
chân tanh tách như đánh đàn. Thật là một dạ hội ma quái.
Công chúa nóng ruột muốn bay về, sợ ở nhà vua cha và hoàng hậu thấy
nàng vắng lại đi tìm. Nhưng lão phù thuỷ vẫn nhởn nhơ, cố ý kéo dài thời
gian gần gũi nàng.
Nhưng rồi chúng phải bay đi. Lần về này có cả lão phù thuỷ bay theo.
Anh bạn Giăng ra sức quất hai người kia, quất đến mỏi tay. Chưa bao
giờ lão phù thuỷ bị một trậnk đòn như thế, tê tái cả người.
Đến cung vua hắn từ biệt công chúa và nói: "Hãy nghĩ tới cái đầu của ta".
Anh bạn đồng hành của Giăng đã nghe thấy câu ấy.
Lão phù thủy vừa chào từ biệt công chúa và bay về được một quãng thì
anh bạn của Giăng đã túm lấy râu của lão, lấy gươm chặt phăng cái đầu
của lão. Xác lão, anh quẳng xuống ao cho trôi vào bụng cá, nhúng đầu lão
xuống ao cho sạch máu, rồi bọc vào chiếc khăn lụa, đem về quán trọ rồi
đi ngủ.
Sáng hôm sau Giăng lại ra đi đến cung vua để dự kỳ sát hạch thứ ba
cũng là kỳ cuối cùng, kỳ thi quyết định anh lấy được công chúa, được làm
phò mã, hay là chết.
Trước khi Giăng ra đi, anh bạn đồng hành đưa cho Giăng chiếc khăn
gói và dặn hễ hôm nay công chúa hỏi nàng nghĩ gì thì đưa chiếc khăn gói
không cần nói gì thêm.
Giăng đến nơi đã thấy sân rồng chật ních. Tất cả mọi người trong
cung đều có mặt và chen chúc nhau như nêm cối. Các quan giám khảo ngự
trên bục, đầu thụt vào trong những tấm thảm. Các quan thẩm phán cũng tề
tựu đông đủ. Ngoài phố, dân chúng nín thở nghe ngóng tin tức trong cung.
Đức vua hôm ấy bận quần áo mới, đầu đội mũ miện vàng, tay cầm quyền
trượng, trông rất đường bệ. Trong khi đó, công chúa mặt tái mét, bận
quần áo đen như để tang. Nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh, nàng hỏi Giăng:
- Ngươi hãy đoán xem ta đang nghĩ gì?
Giăng cởi chiếc khăn lụa. Chiếc đầu phù thuỷ hiện ra. Ai nấy giật
thót mình trước cảnh tượng ghớm giếc. Còn công chúa lịm đi, ngồi ngay
như pho tượng, không nói thành lời.
Nhưng rồi định thần lại, nàng đứng lên, chìa tay cho Giăng và nói:
- Bây giờ thiếp đã thuộc về chàng.Tối nay làm lễ cưới!
Nhà vua reo lên. Đình thần hô lớn: Hoan hô! Ngoài phố dân chúng reo mừng. Chuông nhà thờ reo vang lên ầm ĩ.
Người ta mở hội ăn mừng. Riêng tại một phố nhỏ, người ta mổ ba con
bò để quay, còn thêm nhiều gà vịt nhồi để mọi người có thể lấy một miếng
đem về ăn. Còn rượu vang thì chảy ở các vòi công cộng suốt ngày đêm, ai
muốn cứ tự do.
Tối đến mở dạ hội. Đèn thắp sáng trưng. Lính bắn súng đại bác. Trẻ con đốt pháo. Trong cung tổ chức ăn uống nhảy múa.
Công chúa còn đang bị ma ám ảnh chẳng quan tâm gì đến Giăng. Anh bạn
đồng hành bày cho Giăng một cách như sau: Cầm vào phòng công chúa ba
chiếc lông thiên nga và mọt lọ đựng chất nước màu hồng. Cả hai thứ này
do anh bạn của Giăng cho. Giăng đặt cạnh giường công chúa một thùng nước
đầy, đổ lọ nước màu hồng vào thùng nước, bỏ thêm vào đấy ba chiếc lông
thiên nga, rồi dìm công chúa vào đấy ba lần.
- Sau trận tắm ấy, công chúa sẽ hết lòng yêu cậu - anh bạn Giăng bảo thế.
Giăng đã làm theo đúng lời dặn của bạn. Công chúa bị dìm trong nước
kêu váng lên. Người nàng ướt lướt thướt như con thiên nga bị bão và đen
xì, mắt sáng quắc. Khi bị dìm lần thứ hai, công chúa ngoi lên mặt nước,
màu đen đổi thành màu trắng. Riêng ở cổ còn lại một vòng đen. Giăng lo
ngại. Nhưng dìm lần thứ ba thì vòng đen biến đi, công chúa trở thành một
thiếu nữ đẹp mê hồn. Nàng cảm ơn Giăng đã trả lại cho nàng sắc đẹp mà
ma quái đã làm cho phai nhạt. Quốc vương và cả triều đình rất mừng làm
lễ thành hôn cho nàng, suốt ngày hôm ấy văn võ bá quan và cả hoàng gia
đến chúc mừng đôi vợ chồng mới.
Người khách cuối cùng là người bạn đồng hành. Một tay chống gậy, một
tay cầm khăn gói, anh bạn từ biệt ra đi. Giăng khẩn khoản mời mà anh
không ở lại.
- Tôi thiết tha mời bạn ở lại với tôi- Giăng nói - Tất cả hạnh phúc của tôi là nhờ ơn anh.
Nhưng người bạn đồng hành vẫn lắc đầu. Anh nói "Duyên số của tôi với
anh chỉ có đến đây là hết. Tôi giúp anh cũng chỉ là để đền ơn anh thôi.
Anh còn nhớ cái người chết mà những tên vô lại định dày vò không? Lúc
ấy anh đã hy sinh tất cả gia sản để cho tấm thân người ấy được yên nghỉ
dưới mồ. Người đó chính là tôi.
Nói rồi anh ta biến mất.
Lễ cưới kéo dài một tháng. Toàn dân tổ chức hội mừng. Nhà vua thọ
thêm nhiều năm nữa. Ngài sống sung sướng, vui vẻ với đàn cháu nhỏ, cho
chúng nhong nhong trên đùi, nô giỡn với chúng.
Rồi Giăng được nối ngôi vua trị vì trăm họ.
Comments[ 0 ]
Post a Comment