Sự tích củ mài

10:14 PM |
Sự tích củ mài

Xưa có một gia đình rất đông con, đông đến nỗi bố mẹ không nhớ hết được tên từng đứa. Người chồng tên Đang, người vợ tên Phang. Tuy đông con như thế, nhưng hai vợ chồng nhờ phát được nhiều nương và vỡ được nhiều ruộng, nên đời sống không đến nỗi túng thiếu.




Gặp năm trời hạn mất mùa, bao nhiêu lúa giống của hai vợ chồng để dành cho mùa sau đều bị bọn lang đạo cướp hết. Hai vợ chồng phải vào rừng tìm rêu đá, lá cây về cho các con ăn, nhưng kiếm bao nhiêu cũng không đủ; suốt ngày lũ con cứ gọi bố mẹ. Và kêu:

- Đói lắm, bố mẹ ơi !
Hai vợ chồng thưong con, biết rằng rêu đá, lá cây không phải là món ăn có thể thay cơm gạo lâu dài được, hai người cố đi xin người làng, kẻ cho một nắm, người vài bông lúa giống, và giấu các con, lên rừng phát rẫy tìa lúa trái mùa.
Ở nhà, đàn con đói quá, kéo nhau ra rừng tự kiếm cái gì ăn cho đỡ đói, nhưng đến đêm chúng lại về kêu đói suốt đêm:
- Đói lắm, bố mẹ ơi !
Trong rừng khuya, nghe tiếng đàn con vọng tới, hai vờ chồng lòng đau như cắt. Hai vờ chồng thay nhau nói vọng về cho các con yên lòng:
- Các con ơi! Lúa đang nãy mầm.
Khi lúa đã ken xanh, họ lại gọi vọng về:
- Các con ơi! Lúa đã lên xanh.
Đến ngày lúa chín, thì hai vợ chồng kiệt sức nhưng khi nghe tiếng đàn con kêu đói thì hai người lại cố gắng nói to lên cho các con nghe:
- Các con ơi! Lúa đang chín...
Và khi mẻ gạo đầu tiên vừa giã xong thì hai vợ chồng liền đồ ngay một chõ xôi lớn, chia ra từng nắm một, rồi đem ngay xôi về nhà cho các con. Nhưng khi đến nhà thì họ không thấy bóng một đứa nào. Trong khi ấy, thì từ rừng sâu lại vọng ra những tiếng:L
- Đói lắm, bố mẹ ơi!
Tủi cực quá, hai vợ chồng gượng khiêng rá xôi vào rừng, nhưng không gặp đứa con nào cả. Trong khi ấy thì rừng cây trước mặt, sau lưng, bên trái, bên phải vẫn vọng ra tiếng kêu xé ruột:

- Đói lắm, bố mẹ ơi!
Lúc này thì sức hai người đã kiệt. Họ không thể theo tiếng vọng của rừng núi mà đi tìm con được nữa. Hai người đặt rá xôi xuống và cố sức gọi:
- Các con ơi! Ra đây với bố mẹ mà ăn xôi.
Tiếng gọi vừa dứt, thì một đàn chim từ các ngả bay đến đậu đầy cả khu rừng. Chim hót:
- Bang! Bang! Bang! Bang! Chúng con ăn quả đã quen; còn xôi xin nhường bố mẹ!
Bấy giờ hai vợ chồng mới biết đàn con của mình vì đói quá nên hóa chim mất rồi. Già yếu, đói khổ, lại thương xót đàn con đã hoá chim, hai vợ chồng gục đầu vào rá xôi mà chết.
Thấy bố mẹ chết thảm quá, đàn chim kêu vang cả khu rừng , rồi chúng lấy những nắm xôi đắp mộ cho bố mẹ.
Về sau, chổ mộ hai vợ chồng Đang, Phang mọc lên một cây rất lạ: Trên là cây, dưới là củ. Củ có màu trắng và khi luộc chín thì thơm dẻo như xôi. Đó là củ mài. Người ta nói rằng vợ chồng nghèo khổ ấy đã hoá ra củ mài đề cứu những con người cùng cảnh ngộ như mình. Còn lũ con của họ thì hoá thành chim "đang bang" thường kêu vang cả núi rừng vào mùa lúa chín, để nhắc lại cảnh khổ cực của bố mẹ ngày xưa.
Read more…

Truyện thiếu nhi sự tích cái chổi

10:12 PM |
Sự tích cái chổi

Ngày xưa ở trên cung điện nhà trời có một người đàn bà nấu ăn rất khéo tay. Bà chế những món bánh trái tuyệt phẩm, làm những thức ăn ngon đến nỗi chỉ nếm qua một miếng là không thể nào quên được. Cho nên Ngọc Hoàng thượng đế cho bà chuyên trông nom công việc nấu ăn cho mình ở thiên trù. Nhưng bà lại hay ăn vụng và tham lam.



Lệ nhà trời những người hầu hạ đều có thức ăn riêng, nhất thiết không được đụng chạm đến ngự thiện, dù là Ngọc Hoàng ăn thừa cũng vậy. Nhưng luật lệ đó không ngăn được những người đang sẵn thèm khát. Người đàn bà vẫn tìm đủ mọi cách để làm cho kho thức ăn của nhà Trời hao hụt.

Tuy đã quá tuổi xuân, bà ta lại yêu một lão vốn chăn ngựa cho thiên đình. Đời sống của những người chăn ngựa thì ở cõi trời cũng như cõi đất đều cực khổ không kém gì nhau. Ông ta thích rượu và từ khi gặp người đàn bà này lại thèm ăn ngon. Bà ta say mê ông tưởng trên đời không còn có gì hơn được. Mỗi lúc thấy người đàn ông đó thèm thức ăn, đồ uống của nhà Trời, bà ta không ngần ngại gì cả. Đã nhiều phen bà lấy cắp rượu thịt trong thiên trù giấu đưa ra cho ông. Và cũng nhiều phen bà dắt ông lẻn vào kho rượu, mặc sức cho ông bí tỉ.

Một hôm, Ngọc Hoàng thượng đế mở tiệc đãi quần thần. Bà và các bạn nấu bếp khác làm việc tíu tít. Chỉ vào chập tối, các món ăn đã phải làm đầy đủ. Rồi khi ánh nguyệt của đêm rằm sáng lòa là mọi người bắt đầu vào tiệc. Nhưng giữa lúc cỗ đang bày lên mâm thì từ đàng xa, bà đã nghe tiếng lão chăn ngựa hát. Bà biết ông tìm mình. Bà lật đật ra đón và đưa giấu ông ta vào phía góc chạn. Bà đưa cho ông mấy chén rượu, thứ rượu ngon nhất của thiên tào rồi trở ra làm nốt mẻ bánh hạnh nhân.

Người đàn ông đó mới đi tắm ngựa ở bến sông về. Bưng lấy bát cơm hẩm, ông sực nhớ đến rượu thịt bây giờ chắc đang ê hề ở thiên trù, nên vội lẻn đến đây. Trong bóng tối, ông nuốt ực mấy chén rượu lấy làm khoái. Chén rượu quả ngon tuyệt, hơi men bốc lên làm ông choáng váng. Ông bỗng thèm một thức gì để đưa cay. Trong bóng tối, trên giá mâm đặt ở gần đó có biết bao là mỹ vị mùi thơm phưng phức. Đang đói sẵn, ông giở lồng bàn sờ soạng bốc lấy bốc để...

Khi những người lính hầu vô tình bưng mâm ngự thiện ra thì bát nào bát ấy đều như đã có người nào nếm trước. Ngọc Hoàng thượng đế vừa trông thấy không ngăn được cơn thịnh nộ. Tiếng quát tháo của Ngọc Hoàng dữ dội làm cho mọi người sợ hãi. Bữa tiệc vì thế mất vui.

Người đàn bà nấu bếp cúi đầu nhận tội. Và sau đó thì cả hai người cùng bị đày xuống trần, làm chổi để phải làm việc luôn tay không nghỉ và tìm thức ăn trong những rác rưởi dơ bẩn của trần gian. Đó là tội nặng nhất ở thiên đình.

Lâu về sau, thấy phạm nhân bày tỏ nông nỗi là phải làm khổ sai ngày này qua tháng khác không lúc nào ngơi tay, Ngọc Hoàng thương tình ra lệnh cho họ được nghỉ ba ngày trong một năm. Ba ngày đó là ba ngày Tết nguyên đán.

Bởi vậy đời sau trong dịp Tết nguyên đán, người ta có tục lệ kiêng không quét nhà. Người Việt Nam chúng ta có câu đố về cái chổi "Trong nhà có một bà hay la liếm" mô tả thần tình động tác quét nhà nhưng trong đó chắc còn có ngụ ý nhắc lại sự tích của cái chổi.


Chúc các bạn đọc truyện thiếu nhi việt nam vui vẻ.
Read more…

Truyện ngắn thiếu nhi

4:05 PM |

Truyện ngắn thiếu nhi

Có bao giờ bạn đã được nghe ông bà bố mẹ kể lại cho những câu truyện ngắn hay và hấp dẫn chưa. Tuyển tập truyện ngắn thiêu nhi hay và hấp dẫn được chuyển thể thành video rất hay cho các em nhỏ.

\
Mời các bạn và các em chú ý đón xem bộ phim hay


Đọc thêm truyện thiếu nhi tại đây
Read more…

Chuyện thiếu nhi - Ba Chú Heo Con phần 1

12:08 AM |

BA CHÚ HEO CON


Chuyện thiếu nhi - Ba Chú Heo Con phần 1
Chuyện thiếu nhi - Ba Chú Heo Con phần 1

Ngày xưa có một bà mẹ heo có ba chú heo con.
Ba chú heo con lớn nhanh như thổi do đó mẹ của chúng mới nói rằng, "Các con sau một thời gian dài sống tại đây bây giờ các con đã lớn rồi. Các con phải ra đi và tự xây cho mỗi đứa một căn nhà. Nhưng phải cẩn thận đừng để chó sót nó bắt được các con."

Ba chú heo con bắt đầu lên đường." Chúng ta hãy cẩn thận đừng để sói bắt nhé", chúng bảo với nhau.
Chẳng bao lâu ba chú nhìn thấy một bác nông dân đang vác một bó rơm." Bác cho cháu một ít rơm nhé." Chú heo cả nói." Cháu sẽ làm một ngôi nhà bằng rơm."
" Được thôi cậu bé." Bác nông dân nói và cho cậu một số rơm. 

Chú heo cả dựng một ngôi nhà bằng rơm. Cậu rất hài lòng. Cậu nói, " Bây giờ thì sói không thể nào bắt và ăn thịt được ta." 
" Em sẽ làm một căn nhà chắc chắn hơn của anh," chú heo kế nói.
" Em cũng vậy, em sẽ làm ngôi nhà chắc hơn của anh" chú heo út nói. 

Chú heo kế và chú heo út tiếp tục lên đường. Lát sau hai chú trông thấy một bác tiều phu vác trên người một bó cành cây. 
"Xin bác cho cháu một số cành cây" Chú heo kế nói với bác ấy. "Cháu sẽ dựng một ngôi nhà."
" Được thôi cậu bé," bác tiều phu đồng ý cho chú heo kế một số cánh cây. 

Sau đó chú heo kế dựng một căn nhà bằng cây. Oh! Trông nó chắc chắn hơn ngôi nhà bằng rơm.
Chú heo kế rất hài lòng về căn nhà của mình. Chú nói, " Bây giờ thì sói không thể nào bắt và ăn thịt ta."
" Em sẽ cất một ngôi nhà chắc chắn hơn của anh," chú heo út nói. 

Chú heo út tiếp tục rảo bước lên đường. Chốc lát sau chú gặp một bác thợ xây đang mang một số gạch. 
" Bác ơi, hãy cho cháu một ít gạch, có được không a?" Chú heo út hỏi xin. " Cháu sẽ xây một ngôi nhà"
" Được thôi, chú bé," Bác ấy cho chú heo con một số gạch. 

Rồi chú heo út tự mình xây một ngôi nhà bằng gạch.
Phải mất thời gian khá lâu mới hoàn thành, không sao vì đó là một ngôi nhà chắc chắn.
Chú heo út rất hài lòng với căn nhà của mình. Chú nói, " Bây giờ, Chó sói sẽ không bao giờ bắt và ăn thịt ta được"

Hôm sau một chó sói xuất hiện trên đường. Nó đi đến ngôi nhà bằng rơm của chú heo cả.
Khi trông thấy chó sói, chú heo cả vội vàng chạy vào nhà và đớng cửa lại.
Chó sói gõ cửa và nói, " Này heo con, này heo con, mở cửa cho ta vào với." 

" Không, không" chú heo con nói. " Ta đã thề, ta đã thề, Ta không để mi vào."
" Được rồi Ta bực mình và ta bực mình và Ta sẽ thổi tung căn nhà của ngươi," chó sói gầm gừ.
Nói rồi nó thổi và nó thổi,nó thổi và nó thổi. Ngôi nhà bằng rơm xập xuống, chó sói ăn thịt chú heo cả dễ dàng" 
Read more…

Tổng hợp truyện thiếu nhi pdf

10:40 PM |
Tổng hợp truyện thiếu nhi pdf . Kho truyện hay mỗi ngày dành tặng các em nhỏ những câu chuyện hay và hấp dẫn nhất.


Link download: Truyện Thiếu Nhi

Chúc các bạn và các em 1 ngày vui vẻ.
Read more…

Truyện thiếu nhi Chú cuội cung trăng

10:32 PM |
Truyện thiếu nhi hay và chọn lọc được cập nhật liên tục dành cho các em học sinh và các em nhỏ tuổi.




Ngày xưa ở một miền nọ có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như lệ thường, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây mà chặt. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội bỗng giật mình trông thấy một cái hang cọp. Nhìn trước nhìn sau anh chỉ thấy có bốn con cọp con đang vờn nhau. Cuội liền xông đến vung rìu bổ cho mỗi con một nhát lăn quay trên mặt đất. Nhưng vừa lúc đó, cọp mẹ cũng về tới nơi. Nghe tiếng gầm kinh hồn ở sau lưng, Cuội chỉ kịp quẳng rìu leo thoắt lên ngọn một cây cao. truyen co tich
Từ trên nhìn xuống, Cuội thấy cọp mẹ lồng lộn trước đàn con đã chết. Nhưng chỉ một lát, cọp mẹ lẳng lặng đi đến một gốc cây gần chỗ Cuội ẩn, đớp lấy một ít lá rồi trở về nhai và mớm cho con. Chưa đầy ăn giập miếng trầu, bốn con cọp con đã vẫy đuôi sống lại, khiến cho Cuội vô cùng sửng sốt. Chờ cho cọp mẹ tha con đi nơi khác, Cuội mới lần xuống tìm đến cây lạ kia đào gốc vác về. su tich
Dọc đường gặp một ông lão ăn mày nằm chết vật trên bãi cỏ, Cuội liền đặt gánh xuống, không ngần ngại, bứt ngay mấy lá nhai và mớm cho ông già! Mầu nhiệm làm sao, mớm vừa xong, ông lão đã mở mắt ngồi dậy. Thấy có cây lạ, ông lão liền hỏi chuyện. Cuội thực tình kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông lão kêu lên:
- Trời ơi! Cây này chính là cây có phép “cải tử hoàn sinh” đây. Thật là trời cho con để cứu giúp thiên hạ. Con hãy chăm sóc cho cây nhưng nhớ đừng tưới bằng nước bẩn mà cây bay lên trời đó! truyện việt nam
Nói rồi ông lão chống gậy đi. Còn Cuội thì gánh cây về nhà trồng ở góc vườn phía đông, luôn luôn nhớ lời ông lão dặn, ngày nào cũng tưới bằng nước giếng trong.
Từ ngày có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Hễ nghe nói có ai nhắm mắt tắt hơi là Cuội vui lòng mang lá cây đến tận nơi cứu chữa. Tiếng đồn Cuội có phép lạ lan đi khắp nơi.
Một hôm, Cuội lội qua sông gặp xác một con chó chết trôi. Cuội vớt lên rồi giở lá trong mình ra cứu chữa cho chó sống lại. Con chó quấn quít theo Cuội, tỏ lòng biết ơn. Từ đấy, Cuội có thêm một con vật tinh khôn làm bạn.
cổ tích việt nam
Một lần khác, có lão nhà giàu ở làng bên hớt hải chạy đến tìm Cuội, vật nài xin Cuội cứu cho con gái mình vừa sẩy chân chết đuối. Cuội vui lòng theo về nhà, lấy lá chữa cho. Chỉ một lát sau, mặt cô gái đang tái nhợt bỗng hồng hào hẳn lên, rồi sống lại. Thấy Cuội là người cứu sống mình, cô gái xin làm vợ chàng. Lão nhà giàu cũng vui lòng gả con cho Cuội.
Vợ chồng Cuội sống với nhau thuận hòa, êm ấm thì thốt nhiên một hôm, trong khi Cuội đi vắng, có bọn giặc đi qua nhà Cuội. Biết Cuội có phép cải tử hoàn sinh, chúng quyết tâm chơi ác. Chúng bèn giết vợ Cuội, cố ý moi ruột người đàn bà vứt xuống sông, rồi mới kéo nhau đi. Khi Cuội trở về thì vợ đã chết từ bao giờ, mớm bao nhiêu lá vẫn không công hiệu, vì không có ruột thì làm sao mà sống được. truyện
Thấy chủ khóc thảm thiết, con chó lại gần xin hiến ruột mình thay vào ruột vợ chủ. Cuội chưa từng làm thế bao giờ, nhưng cũng liều mượn ruột chó thay ruột người xem sao. Quả nhiên người vợ sống lại và vẫn trẻ đẹp như xưa. Thương con chó có nghĩa, Cuội bèn nặn thử một bộ ruột bằng đất, rồi đặt vào bụng chó, chó cũng sống lại. Vợ với chồng, người với vật lại càng quấn quít với nhau hơn xưa.
Nhưng cũng từ đấy, tính nết vợ Cuội tự nhiên thay đổi hẳn. Hễ nói đâu là quên đó, làm cho Cuội lắm lúc bực mình. Ðã không biết mấy lần, chồng dặn vợ: “Có đái thì đái bên Tây, chớ đái bên Ðông, cây dông lên trời!”. Nhưng vợ Cuội hình như lú ruột, lú gan, vừa nghe dặn xong đã quên biến ngay.
Một buổi chiều, chồng còn đi rừng kiếm củi chưa về, vợ ra vườn sau, không còn nhớ lời chồng dặn, cứ nhằm vào gốc cây quý mà đái. Không ngờ chị ta vừa đái xong thì mặt đất chuyển động, cây đảo mạnh, gió thổi ào ào. Cây đa tự nhiên bật gốc, lững thững bay lên trời.
Vừa lúc đó thì Cuội về đến nhà. Thấy thế, Cuội hốt hoảng vứt gánh củi, nhảy bổ đến, toan níu cây lại. Nhưng cây lúc ấy đã rời khỏi mặt đất lên quá đầu người. Cuội chỉ kịp móc rìu vào rễ cây, định lôi cây xuống, nhưng cây vẫn cứ bốc lên, không một sức nào cản nổi. Cuội cũng nhất định không chịu buông, thành thử cây kéo cả Cuội bay vút lên đến cung trăng.
Từ đấy Cuội ở luôn cung trăng với cả cái cây quý của mình. Mỗi năm cây chỉ rụng xuống biển có một lá. Bọn cá heo đã chực sẵn, khi lá xuống đến mặt nước là chúng tranh nhau đớp lấy, coi như món thuốc quý để cứu chữa cho tộc loại chúng. Nhìn lên mặt trăng, người ta thấy một vết đen rõ hình một cây cổ thụ có người ngồi dưới gốc, người ta gọi cái hình ấy là hình chú Cuội ngồi gốc cây đa….
Read more…

Kể chuyện thiếu nhi dành cho bé yêu

9:19 PM |
Từ xa xưa các điệu hò, dân ca đã đi vào tiềm thức của mỗi người. Khi còn nhỏ chúng ta đã được mẹ hát cho nghe rất nhiều câu hát và không những thế mẹ lại kể cho ta rất nhiều câu chuyện cổ tích để chúng ta đi vào giấc ngủ ngon hơn.

ke chuyen thieu nhi
ke chuyen thieu nhi  
Những câu chuyên mà bố mẹ thường hay kể cho chúng ta là:

_ Tấm cám

_ Cây tre trăm đốt

_ Sự tích trầu cau

_ Cóc kiện trời

-----vv----------------------

Tuổi thơ nếu không được nghe những câu chuyện cổ tích thì thật là buồn  vì vậy hãy mang lại cho trẻ em những gì tốt đẹp nhất.

Chúc các bạn có 1 ngày thật vui..
Read more…

Truyện thiếu nhi: Cô bé nghịch ngợm chương 15

11:00 PM |
 CHƯƠNG 15 - ĐIỀU KỲ DIỆU THỨ HAI
 Matilda Cô Bé Nghịch Ngợm - Roald Dahl
Tác Giả: Roald Dahl
Thể loại: Dài, Tiểu Thuyết, Thiếu Nhi,
Quốc gia: Anh Mỹ

Truyện thiếu nhi: Cô bé nghịch ngợm chương 15

Matilda không đi ra theo nhóm bạn đang xô đẩy nhau chạy ra khỏi lớp. Sau khi bạn bè ra hết, bé ngồi tại chỗ, im lặng và trầm tư. Bé biết mình phải nói cho ai đó về chuyện xảy ra cho ly nước. Bé không thể giữ kín một bí mật khủng khiếp như thế trong lòng được. Bé cần có một người, một người lớn đầy thông cảm và hiểu biết, giúp bé hiểu được ý nghĩa của câu chuyện vừa qua.
Người đó không thể là ba hay mẹ bé được. Nếu họ tin chuyện của bé (nhưng còn lâu họ mới tin) thì họ chẳng thể hiểu được một sự kiện lạ thường đã xảy ra trong lớp vào chiều hôm đó. Cuối cùng, bé quyết dịnh, người mà bé tin cậy để tâm sự là cô Honey.
Lúc này, Matilda và cô Honey là người duy nhất còn lại trong lớp. Cô Honey ngồi tại bàn giáo viên, đang đọc lướt qua vài trang sách. Cô ngước mắt lên, hỏi:
- Matilda, em không ra ngoài chơi với các bạn sao?
- Em muốn nói với cô chuyện này được không?
- Được chứ. Chuyện gì vậy?
- Một chuyện lạ lùng vừa mới xảy ra cho em, thưa cô Honey.
Cô Honey trở nên linh hoạt ngay. Sau hai cuộc gặp gỡ đầy tai họa: một với cô hiệu trưởng, và một với ông bà Wormwood, cô nghĩ ngợi về đứa bé này rất nhiều và tự hỏi mình có thể giúp nó bằng cách nào. Thì đây, Matilda đang ngồi trong lớp với vẻ mặt khó tả, hỏi xin cô một cuộc trò chuyện riêng. Cô Honey chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạ lùng nơi Matilda bao giờ cả.
- Được, Matilda. Hãy nói cho cô nghe điều gì lạ lùng vừa xảy ra cho em?
Matilda hỏi:
- Cô Trunchbull sẽ không đuổi em chứ? Không phải em bỏ con vật kinh tởm đó vào bình nước của cô ấy đâu. Em thề như vậy.
- Cô biết không phải em.
- Em sẽ bị đuổi chứ?
- Cô nghĩ là không. Cô hiệu trưởng có hơi quá kích động, thế thôi.
- Tốt lắm. Nhưng đó không phải là điều mà em muốn nói với cô.
- Vậy em muốn nói với cô điều gì, Matilda?
- Em muốn nói với cô về ly nước có con vật trong đó. Cô thấy nó đổ nhào lên khắp người cô Trunchbull chứ?
- Cô có thấy.
- Cô Honey, em không chạm vào nó, em không lại gần nó.
- Cô biết là em không làm. Chính cô đã nói với cô hiệu trưởng rằng, không thể nào là em được.
- À, nhưng chính là em làm đấy, thưa cô Honey. Đó là điều em muốn nói với cô đấy.
Cô Honey im lặng một chút rồi quan sát kỹ đứa bé:
- Cô cho là cô chưa theo kịp ý em.
- Em quá tức giận khi bị buộc vào tội mà mình không làm, và điều đó đã xảy ra.
- Điều gì đã xảy ra, Matilda?
- Em làm cho cái ly ngã nhào.
Cô Honey dịu dàng nói:
- Cô vẫn chưa hiểu em muốn nói gì.
- Em đã làm điều đó bằng đôi mắt. Em nhìn trừng vào nó, ước nó nghiêng đi, rồi mắt em nóng lên, rồi một sức mạnh nào đó tuôn trào ra khỏi đôi mắt, và rồi, cái ly ngã nhào.
Cô Honey tiếp tục nhìn xoáy vào Matilda qua cặp kính cận, và Matilda điềm tĩnh nhìn đáp lại.
- Cô vẫn chưa theo kịp ý em. Phải em nói rằng chính em muốn cái ly ngã nhào?
- Phải ạ. Với đôi mắt em.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các bạn đang đọc truyện tại: atruyencuoi.blogspot.com. Chúc các bạn 1 ngày vui vẻ

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô Honey im lặng một lát. Cô không cho rằng Matilda có ý nói dối cô. Đơn giản là dường như cô đã cho phép óc tưởng tượng sinh động của mình chạy biến hết.
- Em nói rằng em đang ngồi tại chỗ của em, và em bảo cái ly ngã nhào, thế rồi nó ngã nhào?
- Đúng là như thế, cô Honey.
Cô Honey nghĩ, lạ lùng thật, sao bọn trẻ con thường nghĩ ra lắm điều ngộ nghĩnh như thế. Cô quyết định chấm dứt câu chuyện càng nhẹ nhàng lịch sự càng tốt. Cô hỏi:
- Em có thể làm lại được không?
- Em không biết. Nhưng em nghĩ có thể được.
Cô Honey đặt cái ly không vào giữa bàn:
- Cô có nên đổ nước vào ly không?
- Em nghĩ là không cần ạ.
- Vậy thì tốt lắm. Hãy làm cho nó nghiêng đi.
- Chắc là hơi mất thì giờ.
- Bao lâu cũng được. Cô chẳng có gì phải vội cả.
Matilda ngồi nơi bàn nhì, cách bàn cô Honey khoảng ba mét. Bé chống cùi chỏ lên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay, bắt đầu ra lệnh.
- Nghiêng cái ly! Nghiêng này.
Môi bé không động đậy, những từ ngữ vọt ra trong đầu bé. Bé tập trung toàn bộ tư tưởng, đưa ý muốn chạy ra đôi mắt, và một lần nữa, bé cảm thấy năng lượng dồn lại rồi dâng lên, con ngươi cảm thấy nóng bỏng nhanh hơn lần trước. Hàng triệu bàn tay vô hình bắn về phía chiếc ly. Những mệnh lệnh liên tục ban ra trong đầu. Bé thấy cái ly lắc lư, lảo đảo, rồi nó ngã nhào xuống bàn, chỉ cách khuỷu tay cô Honey không đầy 15cm.
Miệng cô Honey há ra, đôi mắt mở rộng tới nỗi bạn chỉ có thể thấy được toàn tròng trắng thôi. Cô không thốt được lời nào. Không thể. Cú sốc khi nhìn thấy phép lạ trước mắt khiến cô như bị á khẩu. Cô nhìn chằm chằm vào cái ly, lùi ra xa như thể nó là một đồ vật đầy nguy hiểm. Rồi cô từ từ ngước lên nhìn Matilda. Cô thấy khuôn mặt đứa bé trắng bệch, trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy, đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía trước. Cả khuôn mặt đứa bé như trong suốt, chỉ có đôi mắt là sáng rực.
Cô Honey chờ đợi, chăm chú quan sát đứa bé khi nó từ từ quay về với ý thức. Rồi đột nhiên, khuôn mặt và đôi mắt nó dịu đi, nó mỉm cười:
- Cô Honey, em không sao cả. Em hoàn toàn khoẻ mạnh. Cô đừng hoảng hốt nữa.
- Dường như em đang ở xa lắm.
- Vâng, em đang bay qua những ngôi sao trên đôi cánh bạc. Thật là tuyệt vời cô ạ.
Rồi giọng Matilda nhỏ đi:
- Lần này mọi việc nhanh hơn thì phải.
- Không thể được! Cô không thể tin được! Cô không tài nào tin nổi!
Cô Honey nhắm mắt lại thật lâu, rồi khi cô mở mắt ra, dường như cô đã lấy lại được bình tĩnh. Cô hỏi:
- Em muốn đến nhà cô và dùng trà với cô không?
- Ồ, em thích lắm ạ.
- Tốt lắm. Hãy thu dọn đồ đạc, cô sẽ gặp em ở bên ngoài trong vài phút nữa.
- Cô sẽ không nói cho ai biết - về điều em đã làm chứ, cô Honey?
- Cô sẽ không làm vậy đâu.
Cô Honey dịu dàng trả lời.
Read more…

Truyện thiếu nhi : Cô bé nghịch ngợm chương 14

10:57 PM |
CHƯƠNG 14 - ĐIỀU KỲ DIỆU THỨ NHẤT
Matilda Cô Bé Nghịch Ngợm - Roald Dahl
Tác Giả: Roald Dahl
Thể loại: Dài, Tiểu Thuyết, Thiếu Nhi,
Quốc gia: Anh Mỹ

Truyện thiếu nhi : Cô bé nghịch ngợm chương 14
Truyện thiếu nhi : Cô bé nghịch ngợm chương 14
  
Matilda ngồi xuống. Cô Trunchbull cũng kéo ghế ngồi phía sau bàn giáo viên. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trong suốt giờ học. Rồi cô vươn tay ra lấy bình nước. Tay vẫn nắm chặt quai bình, cô nói tiếp:
- Chưa bao giờ tôi hiểu tại sao bọn trẻ con lại ghê tởm đến thế. Chúng là tai ương cho cuộc đời tôi, hệt như loài côn trùng. Chúng nên bị gạt bỏ càng sớm càng tốt, như chúng ta dùng thuốc độc xịt lũ ruồi vậy. Tôi thường nghĩ tới việc chế tạo một chất gì khổng lồ trong tay và bắt đầu nhấn nút. Hoặc loại keo dính với chiếc bẫy khổng lồ cũng được. Tôi sẽ treo chúng quanh tường, rồi chính cô cũng sẽ cùng chung số phận với chúng. Ý kiến này hay chứ, phải vậy không cô Honey?
Cô Honey ở cuối lớp trả lời:
- Nếu đó là câu chuyện đùa thì tôi thấy nó chẳng có gì đáng buồn cười cả.
- Không phải chuyện đùa đâu, cô Honey. Tôi cho rằng, một ngôi trường hoàn hảo là một ngôi trường không có bọn trẻ con. Rồi tôi sẽ lập ra ngôi trường như thế, và tôi chắc nó sẽ rất thành công.
Cô Honey tự nhủ, bà ta điên thật rồi. Bà ta chính là người nên bị gạt bỏ trước tiên.
Cô Trunchbull nhấc cái bình nước bằng gốm màu xanh lên, rót ít nước vào ly. Đột nhiên, theo dòng nước, một con sa giông nhỏ rơi "tõm" vào trong ly. Cô chỉ kịp thét lên, rồi nhảy vọt ra khỏi ghế như thể có viên đại pháo nổ bung dưới gầm ghế. Lúc này, bọn trẻ cũng nhìn thấy một con vật giống con thằn lằn màu vàng thon thon nhỏ nhỏ đang vặn vẹo trong ly nước. Chúng cũng nhảy lên và la hét ỏm tỏi:
- Cái gì vậy? Ối, thật ghê tởm!
- Con rắn đấy!
- Chính là con cá sấu con!
Giọng Lavender to nhất:
- Coi chừng, cô Trunchbull! Nó cắn đấy!
Cô Trunchbull, người khổng lồ kiêu ngạo đứng run rẩy như lớp mặt chiếc bánh flan đang rung rinh. Cô run lên vì quá tức giận cho kẻ nào đã quá thành công, vì khiến cô phải giật bắn người rồi kêu thét hệt như bao kẻ hèn nhát khác. Cô nhìn trân trối con vật đang vặn vẹo thân hình trong ly nước. Cô chưa từng nhìn thấy con sa giông bao giờ. Môn tự nhiên không phải là môn cô ưa thích. Cô chẳng biết nó là cái gì, trông nó kinh tởm quá. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, khuôn mặt đầy đe doạ hơn bao giờ hết. Đốm lửa của thù ghét đang bùng lên trong đôi mắt cô. Cô gầm rống:
- Matilda! Đứng lên!
- Em ạ? Em đã làm gì ạ?
- Đứng lên!
- Em chẳng làm gì cả, thưa cô Trunchbull. Em nói thật, em chưa từng nhìn thấy con vật đó bao giờ.
- Đứng lên ngay!
Ngần ngừ, Matilda đứng lên. Lavender ngồi ở dãy bàn phía sau lưng bé, cảm thấy mình có tội. Lavender không có ý khiến bạn bè mình bị rắc rối. Và cô bé cũng chẳng muốn đứng lên thú tội tí nào.
Cô Trunchbull the thé nói vọng xuống:
- Mày là đồ hung bạo hiểm ác. Chỗ của mày không phải ở trong trường. Chỗ của mày là phía sau song sắt nhà tù. Tao sẽ làm cho mày bị đuổi thật nhục nhã. Tao sẽ cho người tổng cổ mày ra khỏi cổng! Tao sẽ gọi bảo vệ đưa mày về tận nhà, và rồi mày sẽ được gởi vào trong trường cải tạo dành cho thiếu niên phạm tội, lãnh ít nhất là bốn mươi năm!
Cô Trunchbull tức giận đến nỗi khuôn mặt cô như đang sôi sùng sục. Hai bên mép sùi ra hai đốm nước bọt trắng xoá. Nhưng đâu phải chỉ có mình cô bị mất bình tĩnh. Đôi má của Matilda cũng bắt đầu ửng đỏ lên. Bé không chịu được bị buộc tội vào điều mà bé không hề làm! Rõ ràng bé không dính líu tới con vật kinh khiếp trong chiếc ly kia. Bé nghĩ, tại sao cô Trunchbull khó chịu kia lại buộc tội bé chứ? Bé thét lên:
- Em không làm điều đó!
- Mày có làm! Không ai nghĩ ra được trò tinh nghịch quỉ quái như thế này! Cha mày thật đúng khi cảnh báo cho tao biết về mày!
Dường như cô Trunchbull không còn tự chủ nữa. Cô tuôn ra từng tràng chửi rủa như một kẻ điên:
- Mày đã bị đuổi học! Mày chấm dứt ỏ đây thì chẳng nơi đâu dám nhận mày! Tao mở to mắt ra xem mày sẽ bị đưa tới một nơi chỉ có loài quạ đen ị lên đầu mày. Rồi mày sẽ không thấy được ánh sáng mặt trời đâu!
Matilda thét lớn:
- Em nói rằng em không làm điều đó! Đời em chưa từng nhìn thấy con vật như thế bao giờ!
- Mày đã bỏ một con cá sấu vào nước uống của tao! Không có tội ác nào bằng tội ác chống lại hiệu trưởng! Ngồi xuống đi, đừng nói nữa!
Matilda từ chối ngồi xuống, và em vẫn hét to:
- Nhưng em nói với cô rằng...
Cô Trunchbull gầm lên như sư tử:
- Tao bảo mày im đi! Nếu mày không im ngay và ngồi xuống, thì tao sẽ cởi sợi dây nịt ra và quất mày bằng đầu có khoá!
Matilda từ từ ngồi xuống. Ôi! Bực bội quá! Bất công quá! Sao họ dám buộc cho bé một tội mà bé chẳng hề làm? Matilda thấy bản thân ngày càng tức giận - và tức giận hơn - và tức giận hơn - tức giận đến nỗi điều gì đó nổ tung bên trong bé.
Con sa giông vẫn vặn vẹo trong ly nước. Trông nó không được thoải mái lắm vì cái ly khá nhỏ. Matilda nhìn cô Trunchbull. Sao bé ghét bà ta thế? Bé lại nhìn cái ly có con sa giông. Bé rất muốn bước tới bàn, chụp lấy cái ly rồi đổ cả nước lẫn con sa giông lên đầu cô Trunchbull. Nếu bé làm thế, sự trừng phạt khủng khiếp của cô Trunchbull sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Cô Trunchbull vẫn ngồi nơi bàn giáo viên, trừng mắt như thôi miên con sa giông trong ly nước. Đôi mắt Matilda cũng bị cuốn chặt vào đó. Rồi một cảm giác khác thường và lạ lùng hoàn toàn xấm chiếm toàn bộ đôi mắt bé. Đó là cảm giác điện năng đang tích tụ lại mỗi lúc một nhiều, tạo thành sức mạnh lạ thường ngay bên trong đôi mắt bé. Nhưng còn một cảm giác khác với nhiều xúc cảm trộn lẫn mà bé không tài nào hiểu được. Giống như sấm và chớp cứ chực tuôn trào ra khỏi đôi mắt bé. Con ngươi bắt đầu nóng rực lên, dường như có năng lượng khổng lồ nào đó đang cuồn cuộn phía bên trong. Đó là một cảm giác thật đáng kinh ngạc. Bé cắm chặt cái nhìn vào ly nước. Sức mạnh tự nó đang tập trung vào từng con mắt một, rồi bất chợt, như có hàng triệu bàn tay nhỏ bé vô hình bắn ra khỏi đôi mắt, bay thẳng về phía chiếc ly. Bé thì thầm:
- Nghiêng này! Nghiêng này!
Cái ly lại lắc lư. Bé quyết định phóng ra nhiều điện năng hơn. Và rồi, ly nước bắt đầu đảo ra phía sau một chút, một chút nữa, một chút nữa, cho tới khi nó nghiêng hẳn ra sau, mất thăng bằng, rồi đổ ập xuống mặt bàn. Nước lẫn con sa giông trơn trượt kia bắn tung vào ngực cô Trunchbull. Vị hiệu trưởng thét to tới mức những tấm kính cửa sổ phải kêu lên răng rắc, và lần thứ hai chỉ trong 5 phút, cô vọt ra khỏi ghế bành nhanh như chiếc hoả tiễn.
Con sa giống bấu chặt cặp chân trước vào chiếc áo khoác bằng vải, rồi cả thân hình nó đu đưa dưới bộ ngực khổng lồ của cô Trunchbull. Liếc nhìn xuống thấy nó, cô ta rống lên còn to hơn trước, rồi dùng bàn tay phủi mạnh, khiến con vật bay ra khỏi lớp. Nó rơi xuống đất ngay bên chân Lavender, cô bé nhanh như chớp, cúi người lượm nó lên, dút vội vào trong hộp chì màu. Để dành cho lần sau!
Cô Trunchbull, lúc này khuôn mặt sôi sục hơn bao giờ hết, và đốm nước to ngay phía trước làm cô có bẻ nhếch nhác, dơ bẩn. Cô gầm lên:
- Đứa nào làm? Nhanh lên, thú tội đi! Bước lên đây! Lần này thì mày không trốn được đâu! Đứa nào chịu trách nhiệm? Đứa nào đánh đổ cái ly?
Không ai trả lời. Lớp học im phăng phắc như một nấm mồ. Giọng cô Trunchbull nạt lớn:
- Matilda! Chính là mày! Tao biết mày làm!
Matilda vẫn ngồi yên không nói gì. Một cảm giác lạ lùng của bình thản và tự tin choáng ngợp tâm hồn bé, và đột nhiên, bé thấy mình chẳng còn phải sợ ai trên đời này. Với sức mạnh của đôi mắt, bé đã bắt buộc ly nước phải nghiêng và đổ ướt khắp người cô hiệu trưởng đáng sợ kia. Ai có thể làm được điều đó, thì có thể làm được bất cứ điều gì.
- Nói đi! Thú nhận là mày đã làm đi!
Matilda nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của cô Trunchbull khổng lồ, và đáp lại thật dịu dàng:
- Thưa cô Trunchbull, từ lúc bài học bắt đầu, em chẳng hề rời khỏi bàn của em. Em chỉ có thể nói thế.
Đột nhiên cả lớp bùng nổ. Ai nấy nhao nhao:
- Bạn ấy không rời khỏi bàn!
- Matilda không rời khỏi bàn!
- Chẳng ai rời khỏi bàn cả!
- Cô tự đánh đổ ly nước!
Cô Trunchbull gào át đi:
- Tao không đánh đổ cái gì cả! Sao bọn mày dám nói một điều như thế? Cô Honey, chắc cô phải thấy rõ mọi việc. Ai đánh đổ cái ly của tôi?
Cô Honey trả lời:
- Không em nào làm cả, thưa cô Trunchbull. Tôi có thể cam đoan rằng, không em nào rời khỏi bàn trong suốt thời gian cô có mặt trong lớp, trừ Nigel. Mà em ấy vẫn đứng yên lặng trong góc phòng.
Cô Trunchbull trừng mắt nhìn cô Honey. Cô Honey chịu đựng cái nhìn không chút nao núng, nói tiếp:
- Tôi nói sự thật đấy, thưa hiệu trưởng. Chắc là cô đánh đổ cái ly nước mà không biết đấy thôi.
- Tao chán ngấy chúng mày rồi! Tao không muốn phí thì giờ quí báu của tao ở đây nữa!
Vừa nói, cô Trunchbull vừa bước ra khỏi lớp. Cánh cửa đóng sầm lại thật to sau lưng cô ta.
Trong khoảnh khắc im lặng sững sờ tiếp theo, cô Honey bước lên trước lớp, đứng nơi bàn mình. Cô thở phào:
- Phù, cô nghĩ hôm nay chúng ta học thế là đủ rồi. Cô cho lớp giải tán. Các em có thể ra ra sân chơi, đợi phụ huynh đến đón về.
Read more…

Truyện thiếu nhi - Cô bé nghịch ngợm chương 13

11:56 PM |
CHƯƠNG 13 - BUỔI KIỂM TRA HÀNG TUẦN
Matilda Cô Bé Nghịch Ngợm - Roald Dahl
Tác Giả: Roald Dahl
Thể loại: Dài, Tiểu Thuyết, Thiếu Nhi,
Quốc gia: Anh Mỹ


Truyện thiếu nhi - Cô bé nghịch ngợm chương 13
Truyện thiếu nhi - Cô bé nghịch ngợm chương 13

Đúng 2 giờ, cả lớp có mặt đầy đủ, kể cả cô Honey - người đã lưu ý thấy cái bình nước và ly sạch nằm ở vị trí của nó.. Cô chọn chỗ đứng phía cuối lớp. Mọi người chờ đợi. Đột nhiên, hình dáng khổng lồ của cô hiệu trưởng trong chiếc áo khoác thít chặt và quần chẽn xanh bước vào. Cô gầm lên:
- Chào bọn mày.
Cả lớp cùng đáp:
- Chào cô Trunchbull.
Vị hiệu trưởng đứng trước lớp, chân dang ra, tay chống nạnh, trừng trừng nhìn bọn trẻ nhỏ đang hồi hộp trước mặt cô. Cái nhìn của cô biểu lộ sự ghê tởm, hệt như cô đang nhìn đống phân chó ị bậy giữa lớp. Rồi cô nói:
- Cảnh tượng chẳng đẹp chút nào. Chúng mày quả là một đám mụn cóc bắt người khác phát ói ra.
Cả lớp vẫn giữ im lặng.
- Ta muốn buồn nôn khi nghĩ rằng ta sẽ phải chịu đựng đồ rác rưởi chúng mày trong trường thêm sáu năm nữa. Chắc tao phải đuổi bớt bọn mày đi để đầu óc tao khỏi phải điên lên quá.
Cô dừng lại và khịt mũi nhiều lần, tạo ra những tiếng động kỳ quặc. Giống hệt loại âm thanh nếu bạn bước ngang qua chuồng ngựa vào đúng lúc ngựa được cho ăn.
- Ba mẹ chúng mày nói rằng chúng mày thật tuyệt vời, còn tao thì nói ngược lại. Và chúng mày nên tin tao thì hơn. Đứng lên hết đi.
Cả lớp nhanh nhẹn đứng lên:
- Đưa hai tay ra trước mặt. Khi tao đi ngang, tao muốn chúng mày lật úp rồi lật ngửa để tao xem chúng có sạch sẽ cả hai mặt hay không.
Cô Trunchbull bắt đầu bước chậm dọc theo các dãy bàn để kiểm tra bàn tay. Tất cả diễn ra tốt đẹp cho đến khi cô dừng trước một thằng bé ngồi ở bàn nhì. Cô gầm lên:
- Mày tên gì?
- Nigel.
Thằng bé đáp.
- Nigel gì?
- Nigel Hicks ạ.
- Nigel Hicks gì?
Cô Trunchbull rống lên. Cô rống to tới nỗi suýt nữa cô thổi thằng bé bay ra ngoài cửa sổ.
- Chỉ thế thôi ạ. Nếu cô muốn hỏi tên lót của em thì là không có.
Thằng bé thật can đảm. Nó là đứa duy nhất tỏ ra không sợ hãi bởi người Gorgon đang đứng sừng sững như cái tháp trước mặt nó.
Và người Gorgon rống to hơn:
- Tao không muốn biết tên lót của mày. Tên tao là gì?
- Cô Trunchbull ạ.
- Vậy thì dùng nó khi nói chuyện với tao. Bây giờ thử lại, mày tên gì?
- Nigel Hicks, thưa cô Trunchbull.
- Tốt hơn rồi đấy. Tay mày dơ quá. Lần cuối cùng mày rửa tay là lúc nào?
- Cô cho em nghĩ ạ. Thật khó nhớ đích xác, có thể là hôm qua, mà cũng có thể là hôm kia ạ.
Cả thân hình lẫn mặt mũi cô Trunchbull phồng to lên như thể cô đang bị bơm căng bởi chiếc bơm xe đạp. Cô lại rống:
- Biết ngay mà! Vừa nhìn mày, tao biết ngay mày chỉ là mớ rác rưởi dơ bẩn! Thế cha mày làm nghề gì?
- Ba em là bác sĩ ạ. Bác sĩ giỏi. Ba em nói, tất cả chúng ta đều bị vi trùng bao phủ, thêm chút xíu dơ bẩn cũng chả chết chóc ai.
- Tao mừng cha mày không phải là bác sĩ của tao. Này, có hạt đậu nước nằm phía trước áo mày phải không?
- Trưa nay chúng em đã ăn nó, thưa cô Trunchbull.
- Và mày thường cất bữa ăn trưa phía trước áo à, Nigel? Đây là điều mà ông bố bác sĩ nổi tiếng của mày dạy mày phải không?
- Đậu nướng khó ăn quá thưa cô Trunchbull. Chúng cứ lọt ra khỏi nĩa của em.
Cô Trunchbull rống lên:
- Mày thật đúng là cái nhà máy vi trùng biết đi! Tao không muốn thấy mặt mày nữa. Đi vào góc phòng và đứng úp mặt vào tường, co một chân lên!
- Nhưng thưa cô Trunchbull...
- Đừng cãi lời tao, kẻo tao lại bắt mày trồng cây chuối bây giờ! Hãy làm điều mày được bảo!
Nigel vâng lời, tới góc phòng.
- Đứng yên, trong lúc đó, tao sẽ kiểm tra việc đánh vần của mày xem mày có học hành gì trong tuần hay không. Cứ úp mặt vào tường, khỏi cần quay lại nhìn tao. Bây giờ đánh vần chữ "diết".
Nigel hỏi:
- Chữ nào ạ? "Viết" là dùng cây bút, hay "giết" là dùng súng bắn ạ?
Chà, dường như thằng bé không được thông minh lắm, chắc mẹ nó phải vất vả khi dạy nó đánh vần tập đọc ở nhà.
- Mày dùng cây bút đấy, đồ ngốc.
Thằng bé đánh vần trơn tru làm cô Trunchbull ngạc nhiên. Cô tưởng mình đã cho thằng bé một từ thật khó, một từ hẳn nó chưa học, thế mà nó đáp được khiến cô phát cáu lên. Nigel (vẫn lò cò một chân và úp mặt vào tường) khoe:
- Hôm qua cô Honey dạy bọn em đánh vần một từ mới rất dài.
- Đó là từ gì vậy?
Cô Trunchbull đổi giọng êm dịu hỏi. Giọng cô càng êm dịu, nguy hiểm càng đến gần, nhưng Nigel không biết điều này. Nó đáp ngay:
- Chữ "difficulty" ạ. Các bạn trong lớp đều biết đánh vần chữ "difficulty".
- Vô lý. Bọn mày không đọc được những từ dài như thế cho đến khi bọn mày tám tuổi. Đừng nó là "tất cả học sinh trong lớp" có thể đánh vần được từ đó. Mày dối trá đấy, Nigel.
Nigel mắc bẫy:
- Cô cứ kiểm tra đi. Kiểm tra bất cứ bạn nào.
Cặp mắt loé sáng đầy nguy hiểm của cô Trunchbull đảo một vòng, rồi cô chỉ ngay vào cô bé nhỏ xíu có bộ mặt ngây ngô, tên Prudence:
- Mày. Đánh vần từ "difficulty".
Thật đáng kinh ngạc, Prudence đánh vần ngay, chẳng chút lưỡng lự làm cô Trunchbull dội ngược. Cô khịt mũi:
- Hừ! Tao cho rằng cô Honey đã phí cả một tiết học để dạy chúng mày đánh vần mỗi một từ.
- Ồ, không ạ. Cô Honey chỉ dạy chúng em trong ba phút, và chúng em nhớ mãi từ đó. Trong 3 phút, cô dạy chúng em rất nhiều từ.
Cô hiệu trưởng lại cất giọng rất dịu dàng:
- Đó là phương pháp kỳ diệu nào vậy, cô Honey?
Nigel can đảm lại đứng ra cứu cô Honey:
- Em sẽ chỉ cho. Cô cho phép em thả chân xuống và quay mặt lại trong khi em chỉ cô chứ?
- Mày không được làm gì cả. Cứ đứng thế và chỉ cho tao cũng được.
Nigel vừa lắc lư người trên một chân, vừa trả lời:
- Vâng. Cứ mỗi từ, cô Honey cho chúng em một bài hát ngắn về nó. Chúng em hát lên, và chúng em biết đánh vần ngay. Cô muốn nghe bài hát về "difficulty" không?
- Tao tha thiết muốn nghe.
Giọng nói cô Trunchbull pha lẫn chút châm biếm.
- Nó thế này ạ.
"Bà D, bà I, bà FFI,
Bà C, bà U, bà LTY"
Thế là chúng em đánh vần được từ "difficulty".
Cô Trunchbull khịp mũi:
- Thật là quái gở! Tại sao phải dùng từ "bà" tức là các phụ nữ đã có chồng? Hơn nữa, cô không được dạy thơ khi cô dạy đánh vần. Bỏ cách làm này đi, cô Honey.
Cô Honey trả lời nho nhỏ:
- Nhưng nhờ vậy mà tôi có thể dạy được những từ khó.
- Đừng cãi tôi, cô Honey. hãy làm những gì cô được bảo. Bây giờ tao sẽ kiểm tra món cửu chương, xem thử cô Honey dạy chúng mày thế nào theo cách đó.
Cô Trunchbull trở lại chỗ đứng trước lớp, và cái nhìn ác độc của cô di chuyển theo những dãy bàn. Rồi cô rống lên, chỉ vào thằng bé tên Rupert ở bàn đầu:
- Mày. 2 lần 7 là mấy?
- 16 ạ.
Thằng Rupert trả lời như vậy với sự cẩu thả ngu ngốc.
Cô Trunchbull từ từ bước về phía Rupert với điệu bộ của con cọp cái sắp vồ lấy chú nai nhỏ. Thằng bé đột nhiên biết được tín hiệu nguy hiểm, thế là tìm cách chữa cháy. Nó kêu lên:
- 18 ạ. 2 lần 7 là 18 chứ không phải 16.
Cô Trunchbull rống to:
- Đồ ốc sên dốt nát!
Cô đứng ngay trước mặt Rupert, thì bàn tay to như cái vợt tennis túm gọn mớ tóc trên đầu nó. Mái tóc Rupert màu vàng óng. Mẹ nó cho rằng màu tóc thật dễ thương, và bà vui lòng cho phép nó để tóc dài cho xinh trai hơn. Nhưng cô Trunchbull ghét cay ghét đắng bọn con trai để tóc dài, cũng như bọn con gái thắt bím. Cô nắm chặt mái tóc dài vàng óng của Rupert, rồi dồn sức vào bắp tay, cô nhấc nó lên khỏi ghế và giữ yên nó trên cao.
Rupert hét lên, nó uốn éo, vặn vẹo, hai chân vung vẩy đá vào không khí. Cứ như con heo nhỏ bị mắc kẹt trên cao. Cô Trunchbull còn rống to hơn nó:
- 2 lần 7 là 14! 2 lần 7 là 14! Tao sẽ không thả mày xuống cho tới khi mày nói được điều đó.
Từ cuối lớp, cô Honey van xin:
- Cô Trunchbull! Làm ơn thả nó xuống! Cô làm đau nó đấy! Tóc nó sẽ đứt hết!
- Nếu nó cứ vặn vẹo như thế này thì đứt tóc là đương nhiên. Hãy đứng yên!
Đúng là một cảnh ngoạn mục khi nhìn thấy cô hiệu trưởng khổng lồ đu đưa thằng bé giữa không trung, còn thắng bé thì quay tròn, lắc lư như một vật bị cột nơi đầu sợi dây.
- Nói đi! Nói 2 lần 7 là 14 nhanh đi! Nhanh lên, kẻo tao cho mày nhún nhảy, thế là tóc mày sẽ đứt hết ra, và tao sẽ dùng nó nhồi vào nệm ghế đấy. Nói đi. 2 lần 7 là 14, rồi tao thả mày ra.
Rupert thở không ra hơi:
- H - hai l-lần b-ảy là m-mười bốn.
Ngay sau đó, cô Trunchbull giữ đúng lời hứa, xoè rộng bàn tay và thả nó xuống thật. Từ trên cao, nó rơi bịch xuống đất, chạm sàn và nảy lên như một quả bóng. Cô gầm gừ:
- Đứng lên và thôi rên rỉ như thế!
Rupert đứng lên, quay trở lại bàn, dùng cả hai tay xoa bóp da đầu. Cô Trunchbull đứng chống nạnh trước lớp như cũ. Bọn trẻ ngồi yên như bị thôi miên. Chưa đứa nào được thấy cảnh này bao giờ. Đúng là màn giải trí độc đáo, còn hay hơn cả kịch câm nữa. Trước mặt chúng là một quả bom người khổng lồ có thể nổ tung và làm chúng tan vụn ra thành từng mảnh vào bất cứ lúc nào. Những đôi mắt mở to, nhìn dán vào vị hiệu trưởng.
- Tao không thích con nít. Lẽ ra đừng để mọi người nhìn thấy lũ con nít mới đúng. Chúng phải được cất đi trong hộp như mớ nút áo, hoặc mớ kẹp tóc. Tao không thể chịu đựng nổi khi lũ con nít chậm lớn như thế. Chúng cố ý chậm lớn.
Một thằng bé ngồi đầu bàn tỏ ra cực kỳ can đảm khi nói:
- Nhưng cô đã từng là một đứa con nít, phải không, thưa cô Trunchbull?
- Tao chưa từng là con nít bao giờ. Suốt đời, tao là một người lớn, tại sao những người khác không làm giống như tao được?
Thằng bé chưa chịu thôi:
- Nhưng lúc chào đời, cô phải là một em bé sơ sinh chứ?
- Tao? Em bé sơ sinh? Sao mày dám nói ra một điều như thế? Đồ láo xược! Một sự lăng nhục kinh tởm! Mày tên gì? Đứng dậy khi nói chuyện với tao!
Thằng bé đứng dậy:
- Tên em là Eric Ink, thưa cô Trunchbull.
- Eric gì?
- Ink ạ.
- Đừng giả vờ ngây ngô. Không có cái họ nào như thế.
- Cô hãy tìm trong niên giám, sẽ thấy tên ba em nơi họ Ink.
- Được rồi. mày có thể họ Ink, tức là mực. Mà mực thì không thể tẩy xoá được. Nhưng mày thì tao sẽ xoá mày biến mất nếu mày tỏ ra ranh mãnh với tao. Đánh vần "what".
- Em không hiểu ạ. Cô muốn đánh vần cái gì?
- Đánh vần "what". Đồ ngu. Đánh vần từ "what".
Eric nhanh nhẹn đáp ngay:
- W - O - T.
Im lặng bao trùm.
Mặt cô Trunchbull lạnh như nước đá:
- Tao cho mày thêm một cơ hội nữa.
- À, em biết rồi, nó phải có mẫu tự H ở giữa. W - H - O - T. Thật là dễ.
Chỉ cần hai bước chân, cô Trunchbull đứng ngay trước mặt Eric. Hình dáng khổng lồ của cô như cây cột số phận đang đè xuống thắng bé đang run rẩy. Nó căng thẳng hỏi nhỏ:
- Em đúng phải không cô?
Cô Trunchbull gầm lên:
- Mày sai! Mày luôn luôn sai! Ngồi sai. Nhìn sai. Nói năng sai. Cái gì mày cũng sai hết! Tao cho mày thêm một cơ hội để được đứng. Đánh vần "what".
Eric lưỡng lự, rồi nó nói thật chậm:
- Không phải W - O - T, không phải W - H - O - T. À, em biết rồi. Đó là W - H - O - T - T.
Đứng sau lưng Eric, cô Trunchbull vương tay ra, mỗi tay chộp lấy một tai của thằng bé, nhéo mạnh. Eric la lên:
- Ối! Ối! Cô làm em đau quá!
- Tao chưa làm gì mày đâu.
Cô Trunchbull đáp. Gồng sức vào hai bàn tay đang nhéo nơi tai thằng bé, cô nhấc nó lên và để nó lơ lửng tên cao. Giống như Rupert lúc nãy, Eric hét ầm cả lớp.
Từ phía cuối lớp, cô Honey nói to van nài:
- Cô Trunchbull! Xin đừng! Xin cô thả nó ra! Kẻo tai nó đứt mất!
- Tai nó không đứt đâu. Cô Honey, tôi đã khám phá điều này qua rất nhiều kinh nghiệm, rằng tai của lũ con trai gắn rất chắc vào đầu của chúng.
Cô Honey vẫn vàn nài:
- Cô Trunchbull, làm ơn thả nó ra. Có có thể làm đau thằng bé. Cô có thể làm đứt tai nó.
- Tai nó không đứt đâu. Cô Honey, tôi đã khám phá điều này qua rất nhiều kinh nghiệm, rằng tai của lũ con trai gắn rất chắc vào đầu của chúng.
Cô Honey vẫn vàn nài:
- Cô Trunchbull, làm ơn thả nó ra. Có có thể làm đau thằng bé. Cô có thể làm đứt tai nó.
- Tai không bao giờ đứt rời đâu. Chúng có thể giãn nở như lúc này, nhưng tôi bảo đảm chúng không đứt rời.
Eric vẫn tiếp tục vừa la hét vừa vung vẩy đôi chân giữa trời một cách tuyệt vọng.
Matilda chưa từng nhìn thấy có một người nào bị treo lơ lửng chỉ với đôi tai của họ. Giống cô Honey, bé chắc rằng đôi tai của Eric sẽ đứt rời bất cứ lúc nào với số trọng lượng cơ thể như thế.
Cô Trunchbull hét:
- Từ "what" được dánh vần là W - H - A - T. Đánh vần đi!
Eric không lưỡng lự, nó rút ra bài học từ Rupert: bạn càng trả lời nhanh, bạn càng được thả nhanh. Nó gào to:
- Đánh vần từ "what" là W - H - A - T.
Vẫn túm chặt tai nó, cô Trunchbull hạ dần cho đến khi mông nó chạm xuống ghế. Rồi cô quày quả trở về chỗ đứng trước lớp, hai bàn tay phủi vào nhau, như thể cô vừa mó vào cái gì đầy bụi bặm.
- Đó là cách bắt chúng học đấy, cô Honey. Cô phải làm giống tôi. Bảo ban suông như cô thì chẳng tốt đâu. Phải đóng búa vào đầu chúng. Phải làm chúng đau thì chúng mới nhớ, mới chịu tập trung.
- Nhưng cô làm chúng đau, cô Trunchbull.
Cô Trunchbull cười gằn:
- Chắc chắn là đau rồi. Tai của Eric bị giãn ra đến vài phút. Chúng sẽ dài hơn trước đây, nhưng đâu có sao, hả cô Honey? Chúng sẽ làm cho thằng bé có khuôn mặt thú vị hơn.
- Nhưng cô Trunchbull...
- Im đi, cô Honey. Cô cũng uỷ mị như bọn chúng. Nếu ở đây cô không chịu được, cô có thể đi tìm một công việc khác tại một trường tư dành cho bọn nhóc nhà giàu. Khi nào cô dạy học lâu như tôi, cô sẽ thấy, tử tế với bọn trẻ chẳng có gì hay ho cả. Hãy đọc cuốn "Nicholas Nikleby" của ông Dickens đi, cô Honey. Hãy đọc về ông Wackford - hiệu trưởng đáng kính của trường Dotheboys Hall. Ông ta biết cách giải quyết với bọn trẻ đấy. Ông ta biết cách dùng roi. Ông ta làm cho mông chúng nóng tới mức cô có thể chiên trứng và thịt hun khói trên đó. Cuốn sách hay đấy. Nhưng tôi cho rằng đám ngu ngốc này còn lâu mới đọc được nó. Nhìn chúng là biết ngay chúng sẽ chẳng bao giờ học được cái gì cả.
Matilda khe khẽ nói:
- Em đã đọc rồi ạ.
Cô Trunchbull quay đầu, nhìn kỹ con bé có mái tóc đen và đôi mắt sâu thẳm ngồi ở bàn nhì. Giọng cô đanh lại:
- Mày nói gì?
- Em nói, em đã đọc rồi, thưa cô Trunchbull.
- Đọc cái gì?
- "Nicholas Nikleby", thưa cô Trunchbull.
- Mày đang dối trá với tao đấy à? Tao đang nghi ngờ có một đứa nào trong trường này đọc được cuốn sách đó, thì mày - con tôm mới nở - ngồi ở lớp thấp nhất, lại nói dối không biết ngượng miệng. Sao vậy? Mày coi tao là đồ ngốc à? Phải vậy không?
Matilda lưỡng lự. Bé rất muốn nói: "Vâng ạ." nhưng câu đó tức là đồng nghĩa với tự sát. Thành ra, bé cứ đứng đó ấp úng.
Cô Trunchbull biết đứa bé đang nghĩ gì, và cô không thích điều đó. Cô nạt:
- Đứng dậy khi nói chuyện với tao. Mày tên gì?
Matilda đứng dậy đáp ngay:
- Tên em là Matilda Wormwood, thưa cô Trunchbull.
- Wormwood à? Vậy chắc mày là con gái của tay chủ garage Wormwood Motor?
- Vâng, thưa cô Trunchbull.
Cô Trunchbull kêu lên:
- Ông ta là đồ lừa bịp. Cách đây một tuần, ông ta bán cho tao một chiếc xe cũ mà ông ta bảo là đồ còn mới. Lúc đó, tao tưởng ông ta lương thiện. Nhưng sáng nay, khi tao lái xe qua làng, toàn bộ máy móc văng ra đầy đường! Ruột xe đầy những mạt cưa! Ông ta đúng là một kẻ cắp! Rồi tao sẽ lột da ông ta ra nhồi xúc xích.
Matilda nói:
- Ba em rất khôn ngoan trong chuyện làm ăn.
- Bậy bạ! Cô Honey nói cho tao biết mày cũng có ý tỏ ra không ngoan đấy. Này, tao không thích người khôn ngoan đâu. Toàn là đồ lừa bịp cả. Mà mày là đứa lừa bịp nhất. Trước khi tao cãi cọ với cha mày, ông ta kể rất nhiều chuyện về cách cư xử của mày ở nhà. Nhưng mày đừng nên ló đuôi ra trong trường này là hơn. Kể từ nay tao sẽ canh chừng thật kỹ. Ngồi xuống và im lặng đi.
Read more…