Hẳn là bạn đã nghe nói về một cô gái
đã xéo lên ổ bánh mì để khỏi phải bẩn giầy và về sau cô ta khốn khổ như
thế nào. Câu chuyện được viết lại và cũng đã được in.
Cô
ta là một đứa trẻ nghèo, mà lại tự cao, tự đại. Cô ta thật xấu tính,
xấu nết. Khi còn nhỏ cô ta thích bắt ruồi rồi vặt cánh, để bắt chúng
phải bò lê bò càng. Cô ta nhặt một con bọ cam và một con bọ dừa, dính
mỗi con lên chiếc đinh ghim, rồi đặt một chiếc lá xanh, hoặc một mảnh
giấy nhỏ lên sát chân chúng. Những sinh vật tội nghiệp bám chặt vào đó,
xoay xở vặn vẹo, cố thoát ra khỏi chiếc đinh ghim.
|
Truyện thiếu nhi Cô gái xéo lên bánh mì |
Kìa, bọ cánh cam đang đọc – con bé Inger nói – hãy xem nó lật trang thế nào?
Lớn
lên, cô lại càng xấu tính hơn, nhưng cô ta lại rất xinh, điều đó thật
ta i họa, nếu không, cô đã bị ăn tát nhiều hơn rồi đấy.
-mày
thật vô phương cứu chữa rồi – Mẹ cô gái bảo – Khi còn bé, mày thường
xéo lên tạp dề của tao, bây giờ mày lớn hơn, tao e rằng một ngày kia mày
sẽ xéo lên tim tao.
Và chắc chắn là cô ta làm thế.
Hiện
nay, cô ta đi giúp việc cho một gia đình khá giả sống ở nông thôn. Họ
đối xử với cô như thể con cái trong nhà và cho cô ăn mặc như con cái họ.
Cô trông rất ưa nhìn, và cô càng vênh váo hơn.
Sau khi cô ở với họ được một năm, bà chủ bảo cô:
-Này Inger, đã đến lúc cháu về thăm cha mẹ.
Thế
là cô đi, dù đó chỉ là để khoe mẽ và để bố mẹ thấy cô trở nên xinh đẹp
như thế nào. Nhưng khi cô tới ngoại ô thành phố, thấy mấy cô gái với mấy
chàng trai đang ngồi tán gẫu với nhau bên hồ, và mẹ cô cũng ở đó, đang
ngồi nghỉ trên phiến đá với một bó củi đã lượm trong rừng, cô cảm thấy
xấu hổ vì ăn mặc đẹp nhường này, mà phải có một người mẹ rách rưới đi
kiếm từng que củi. Cô liền quay về nhà chủ không luyến tiếc, mà chỉ bực
mình.
Rồi sáu tháng lại trôi qua.
-Cháu
nhất định phải về nhà một ngày để thăm cha mẹ già, Inger ạ.- Bà chủ
bảo.- Đây là ổ bánh mì trắng to, cháu có thể cầm theo. Cha mẹ cháu rất
mừng vì được gặp con đấy.
Thế là
Inger mặc bộ váy đẹp nhất, đi đôi giầy mới. Cô nâng váy và nhìn cẩn thận
những chỗ đang bước, chỉ để giữ cho giày đẹp và sạch, tất nhiên cô làm
thế không có gì đáng trách. Nhưng khi cô tới chỗ con đường dẫn qua đầm
lầy, có một vũng nước nhỏ dài, đầy bùn, cô ném ổ bánh mì xuống và dẫm
lên ổ bánh để đi qua không bị ướt giày. Trong khi cô đứng một chân lên ổ
bánh và nhấc chân kia lên, ổ bánh đã chìm xuống cùng với cô mỗi lúc một
sâu hơn, và cô biến mất tăm, người ta chẳng thấy gì ngoài một đầm lầy
sủi bọt đen sì.
Câu chuyện là thế.
Điều
gì đã xảy ra với cô? Cô tụt xuống chỗ bà chúa đầm lầy ở – người đang ủ
rượu bia . Bà chúa đầm lầy là dì của các tiên cô, họ biết nhau rất rõ.
Có nhiều khúc ca viết về họ, nhiểu tranh vẽ về họ. Nhưng tất cả những
con người đó đều biết bà chúa đầm lầy. Khi những đầm cỏ bốc hơi về mùa
hè, đó là khi ch úa đầm lầy đang ủ rượu bia.
Inger
tụt xuống đúng hầm ủ rượu của bà chúa đầm lầy và đó chẳng là nơi người
ta có thể chịu được lâu. Một hố phân cũng là một căn nhà nguy nga rực rỡ
nếu đem so với hầm ủ rượu của chúa đầm. Mỗi ngăn đều hôi thối khiến
người ta ngất xỉu, ngoài ra, những ngăn này đều áp chặt với nhau và chỗ
nào có m ột tí khe hở cũng có thể ép bật người ta ra ngoài, chả ai có
thể làm được như thế, bởi vì những con có gầy gò và những con rắn béo
phệ cuốn lấy nhau ở đây. Đấy là nơi Inger chìm xuống. Tất cả đống hổ lốn
sống động ghê tởm đó bốc hơi lạnh giá, khiến cho cô rùng mình ớn lạnh
đến tận mỗi ngón chân tay – càng lúc càng thấy cứng ngắc và tê dại. Ổ
bánh vẫn dính chặt vào chân cô và kéo lê cô đi, như một chiêcd khuy màu
hổ phách lôi một sợi rơm vậy .
Cảm ơn bạn về bài viết hữu ích này nha!!
ReplyDeleteclick và khám phá