Thỉnh kinh thời hiện đại

9:34 AM |

Tổng hợp nhiều truyện hay dành cho cả nhà nè.

truyện thiếu nhi, truyện cười hay
Thỉnh kinh thời hiện đại
Sau khi trải qua 81 kiếp nạn, thày trò đường tăng cũng đến đc đất phật để thỉnh kinh. Anh em hồ hởi gặp như Lai.
- Như Lai: các chú có mang theo USB ko đấy ?
- Đường Tăng: sặc..
Như Lai: thế anh truyền kinh cho các chú bằng gì bây giờ?
- Ngộ Không nhanh trí : anh bắn bluetooth vào di động cho em.

Vợ là cái đinh !

Hai người đàn ông ngồi uống nước và tâm sự với nhau: “Sao ông không có bản lĩnh đàn ông gì cả. Hôm qua tôi thấy vợ ông quát lớn quá trời đi”.
- Ừ! Mình cũng sai mà nhưng có sợ vợ cũng tốt mà. Vợ mình chứ vợ ai mà sợ.
- Ôi trời. Phải học tập tôi đây này. Không bao giờ biết sợ vợ là gì, mình phải có bản lĩnh của đàn ông chứ. Sao phải sợ vợ. Vợ là cái đinh!
Bất ngờ bà vợ ông ta về nhà và đứng sau lưng 2 người từ lúc nào. Bà lên tiếng nhẹ nhàng:
- Ông vừa nói gì cơ? Vợ là gì?
Với sự nhanh trí và một chút sợ hãi ông ta lí nhí đáp:
- Vợ là cái đinh còn mình là…. cái kim!

Khỏa thân đón tàu !

Chàng sinh viên đi thực tế ở một vùng đất hoang sơ và được hai người thổ dân ở đó dẫn đường.
Đang trò chuyện vui vẻ bỗng một trong hai chàng thổ dân nhìn thấy một cái hang nhỏ bên đường đi. Ngay lập tức, anh ta chạy đến trước cửa hang, vừa múa may vừa hét lên:
- U… u… u…
Trong hang có tiếng đáp lại:
- U… u… u…
Liền sau đó, anh chàng cởi hết quần áo, chạy thẳng vào phía trong. Lấy làm lạ, chàng sinh viên quay sang hỏi người thổ dân còn lại:
- Tại sao lại có chuyện nực cười như thế?.
Người thổ dân nói:
- Ở vùng chúng tôi, khi bạn nhìn thấy một cái hang, bạn hú lên làm ám hiệu và được trả lời thì có nghĩa là trong hang có một cô gái đang sẵn sàng làm tình với bạn.
Đi được một đoạn, người thổ dân thứ hai nhìn thấy một cái hang khác. Nhanh như chớp, anh ta lặp lại hành động tương tự và cũng biến mất hút sau khi nghe tiếng “U… u…” trả lời.
Chàng sinh viên tỏ ra vô cùng phấn khích. Anh ta vừa đi vừa chăm chú quan sát và chợt thấy bên vách núi có một cái hang tối, khá to. Chắc mẩm người phía trong cũng không phải cỡ vừa, anh chàng liền chạy đến cửa hang, múa may và hét:
- U… u… u…
Phía trong vọng ra tiếng trả lời “U… u… u…” rất khỏe. Chàng hứng chí bỏ hết quần áo và chạy vào trong không hề lưỡng lự.
Ngày hôm sau, tờ báo địa phương đưa tin: “Một anh chàng khỏa thân bị cán chết bởi chiếc tàu hỏa chở hàng cứu tế”.

Read more…

Giải trí tí nào. truyện cười funny phần 4

9:27 AM |

Giải trí tí nào. truyện cười funny phần 4

Đọc truyện cười tại atruyencuoi.blogspot.com. Blog tổng hợp nhiều truyện thiếu nhi,truyện cười hay. Mời quý vị và các bạn đón đọc.

truyện cười hay- truyện thiếu  nhi

Nghĩa và Tình!
Có 1 chàng trai chở mẹ của chàng lên 1 chiếc cầu rất dốc vì quá mệt chàng mới nói với mẹ chàng rằng: mẹ ơi con mệt quá đạp không nổi nữa rồi mẹ xuống đi bộ nha mẹ !
Bà mẹ bực mình quát chàng: SAO TAO THẤY MÀY CHỞ BỒ MÀY CHẠY NHƯ GIÓ MÀ CHỞ TAO MÀY THAN HẢ?
Chàng trai hỏi lại bà mẹ: Vậy giữa tình và nghĩa cái nào nặng hơn hả mẹ.
Bà mẹ nói: Tất nhiên nghĩa nặng hơn rồi.
Chàng trai láu cá: nghĩa nặng nghĩa xuống đi bộ đi.
Mẹ( cứng họng) (pó tie thèng con)
Nàng Và Chàng Xem Phim!
Đôi nam nữ đang xem phim tình cảm, đến đoạn gay cấn chàng trai quay ra nhìn cố gái : “Không chịu nổi nữa rồi !”
Cô gái e thẹn : “Không cần phải chịu đâu, cứ làm đi !”
Chàng trai nhăn nhó: “Nam nhi, mới có 1 chút đã ko chịu được thì thật mất mặt !”
Cô gái nói típ : “Đôi lúc cũng ko cần phải chịu !”
Chàng trai nói: “Thế anh làm nhé? ”
Cô gái nhắm mắt lại, chàng trai đứng dậy bỏ đi. Thấy thế cô gái hỏi:
“Anh đi đâu đấy? ”
“Vào nhà vệ sinh chứ đi đâu! ”
(…)
Tình Yêu Thời Sinh Viên!
Khi yêu nhau, người ta không cần nói tiếng nào mà vẫn hiểu nhau.
Ví dụ ư?
Một sinh viên nam ký túc xá đứng dưới sân giơ một cái chai lên, cô sinh viên đứng trên lan can lầu 1 giơ ra một trái chanh và thế là cả hai cùng nhau cười âu yếm!
Cóc hiểu gì cả?
Vầy nè: Chàng giơ cái chai ý hỏi “CH + AI = CHỜ AI”, Nàng giơ trái chanh trả lời: “CH + ANH = CHỜ ANH”
=>> Thế mới là yêu chứ…
Hai Chị Em!
Bố đi qua phòng 2 chị em:……ái ái đau quá……ối zời ơi, lại còn chảy máu nữa…….ai bảo chị cựa quậy làm gì?…….mà mày có đút vào thì đút nhanh nhanh lên…..lề zà lề zề…..chị buồn cười cái lỗ nó bé thế này, em cố lắm mà cũng ko đút qua được…..mút nó đi cho nó cứng lên…..em ko biết làm……thôi đưa đây tao mút cho……..ờ, nó cứng lên thật…..(im lặng 1 lúc)…..a vào rồi ,sướng quá,thích quá…….. Bố đạp cửa vào, nhìn thấy hai chị em đang tập xâu kim …
Sưu tầm
Read more…

Giải trí tí nào. truyện cười funny phần 3

9:21 AM |

Giải trí tí nào. truyện cười funny phần 3

 truyện cười hay - truyện thiếu nhi

Mỗi ngày một câu chuyện cười hay dành tặng cả nhà !!!


3 ngọn nến lung linh(lời 2)
Ba là con Cá Mập , mẹ là con Cá Voi , con là con Cá Kình , ba con cá hung hăng , la là lá la la … quốc hết 1 con bò.
Ba là Xúc Xích Bò, Mẹ là Xúc Xích Heo, Con là Xúc Xích Gà, 3 xúc xích ngon ngon la là lá la la Nấu với mì ăn liền.
Ba là tên Cướp Vàng, Mẹ là tên Cướp Đô, Con là tên Cướp Tiền, 3 tên cướp lưu manh la la` la’ la la….. Cướp hết 1 ngân hàng. Lung lay lung lay tình Mẹ, tình Cha, Lung lay lung lay tội một mái nhà. Lung lay lung lay tình Mẹ tình cha, Lung lay lung lay HAI TIẾNG…RA TÒA.
Truyện Toàn T!
Thưa Thẩm Toà Tôi Tên Trần Túng Tiền (Tên Thật:Trần Thiếu Tiền) Thủa Thiếu Thời Tôi Theo Thằng Trùm Trộm Tiếp Thu Toàn Tư Tưởng Thối Tha Tồi Tệ…..Tối Thứ Tư Tháng Tám Trăng Tròn Trình Trĩnh(Theo Tâm Tính) Tôi Trèo Tường Thấy Tên Trưởng Trại Thiêm Thiếp Trên Trõng Tre Tôi Thò Tay Túm Túi Tiền ….Tên Trưởng Trại Từ Từ Tỉnh Thức Túm Tóc Tạt Tai Tương Tôi Tới Tấp…. Tôi Tơi Tả … Tiền Túng .. Tình Tan … Tư Tưởng Tôi Tồi Tàn …. Tôi Tiến Tới Tự Tử => Thật Thê Thảm
Những Câu Nói Cực Kì Cool!
Thiếu nữ là chữ viết tắt của thiếu … nữ tính.
Một người phụ nữ toàn diện : sáng diện , trưa diện , chiều diện , tối diện.
Quân tử nhất ngôn là quân tử dại. Quân tử nhai di nhai lại là quân tử khôn.
Còn… nói còn.. tát.
Nhà sạch thì mát. Bát sạch tốn xà bông.
Thà hôn em một lần rồi chịu tát còn hơn cả đời nhìn thằng khác hôn em
Ðược voi đòi…..Hai Bà Trưng
Uyên ương Thạch Sùng!
Một dôi uyên ương thạch sùng đang “im lặng nhìn nhau” trên trần nhà. Chợt “nàng” thạch sùng nói một câu, “chàng” nghe xong rơi luôn xuống, nền nhà, đau gần chết.
Theo bạn thì “nàng” nói câu gì khiến “chàng” như vậy?
Đáp án là:
- “Nàng”: “Nằm ngửa lên đi anh”
Chiêu mới!
Đêm tân hôn, chàng thỏ thẻ với nàng:
- Em yêu dấu, anh xin hứa với em một điều là: anh không bao giờ phụ em. Nàng sung sướng mĩm cười. Sáng hôm sau thức dậy, nàng lo cơm nước cho hai người và chuẩn bị đi làm nàng nói:
- Anh ơi vô đây phụ em một tay, gần đến giờ đi làm rồi. Anh chàng nhăn nhó:
- Em sao mà mau quên quá, đêm hôm qua anh đã nói gì ???

Đọc phần tiếp theo tại đây: Phần 4
Read more…

Anh chàng nghèo khổ

9:14 AM |

Anh chàng nghèo khổ

Tóm tắt: Ngày xửa ngày xưa có hai mẹ con nhà nọ nghèo rớt mồng tơi. Anh lang thang suốt cả ngày không kiếm được việc làm. Một hôm a được một người nọ thuê làm thủy thủ rồi hắn hứa...

truyện thiếu nhi- anh chàng nghèo khổ

Ngày xưa có hai mẹ con nhà nọ nghèo rớt mồng tơi, anh chàng lang thang đi kiếm việc làm nhưng chả có ai cho thuê cả. Mãi sau, có một chủ thuyền buôn thấy anh khoẻ mạnh, lại biết bơi lội mới thuê anh về làm thuỷ thủ, hắn hứa cho anh cơm một ngày ba bữa và một năm bốn mươi quan tiền trả trước. Anh chàng tưởng không có nỗi mừng nào hơn thế nữa, vội cầm ba mươi quan về cho mẹ tiêu, còn mười quan thì mang theo định để dành may mặc.

Thuyền cất hàng, vượt biển luôn năm ngày đến một thị trấn lớn. Trên bến người mua kẻ bán chen chúc như hội. Bọn thuỷ thủ bảo chàng:

- Ở đây buôn thứ gì cũng được. Cứ mua một ít đưa về quê nhà bán là tự khắc có lãi.

Anh chàng xưa nay không quen buôn nên cầm mười quan tiền trong tay, chưa biết nên mua thứ hàng gì. Bỗng chốc, anh thấy có một người mang ra bến một con chó bị trói toan vứt xuống sông. Lấy làm thương, anh vội ngăn lại và hỏi duyên cớ. Người ấy cho biết chó này là của chủ mình. Hôm nay chủ đi chợ mua thịt dọn tiệc, không rõ cất đặt thế nào để chó ăn vụng mất cả. Chủ tức giận trói chó đánh một trận thừa sống thiếu chết rồi sai đi bỏ sông. Nghe kể thế, anh chàng xin mua lại con chó. Người kia cười mà rằng:

- Nó chỉ chuyên môn ăn vụng, anh mua về làm gì?

Chàng nghèo đáp:

- Thây kệ, cứ bán nó cho tôi đi!

Cuối cùng anh chàng xỉa ra ba quan mua lại con chó. Anh cởi trói cho nó rồi xích lại bên chỗ mình làm việc.

Sau đó một chốc, anh lại trông thấy có một người đàn bà mang một con mèo toan vứt xuống sông. Anh chàng vội ngăn lại và hỏi duyên cớ. Khi biết tội trạng của mèo cũng chỉ là ăn vụng, anh nài nỉ để con vật lại cho mình. Thấy người đàn bà khuyên không nên mua thứ mèo xấu nết, anh không nghe và nói:

- Thây kệ! Chị cứ bán cho tôi đi!

Thế là cuối cùng mèo cũng thoát chết. Và người chủ mới của nó sau khi xỉa ra ba quan để mua, đem buộc lại gần bên con chó. Ngồi một mình trên thuyền, thấy buồn, anh chàng bèn bỏ thuyền lên bộ đi dạo bờ sông. Bỗng chốc anh thấy có ba đứa trẻ chăn trâu bắt được một con rắn nước, toan dùng roi xử tội. Anh chàng vội chạy lại ngăn cản:

- Các em đừng đánh nó, nó là rắn nước, có làm hại ai đâu?

- "Mặc kệ chúng tôi" - bọn trẻ đáp, rồi lại tiếp: "Chúng tôi bắt được nó, chúng tôi đánh, ông cản làm gì?"

Thấy bọn chúng khăng khăng cố tình giết rắn, anh chàng lại dùng tiền để cứu con vật vô tội. Chúng đòi năm quan. Mãi sau anh mới bớt được một. Thế là tất cả số tiền mang theo lần lượt vơi đến hết. Mua được con rắn, anh vội thả xuống sông cho nó trở về xứ sở. Bọn thuỷ thủ khi nghe anh kể lại những việc mua bán của mình, thì đều cười ngất, cho là một người khờ dại ít có. Anh chỉ ngồi lặng yên, không nói gì cả.

Khi thuyền bắt đầu trở về vào khoảng nửa đêm, anh đang chèo bỗng thấy con rắn nước từ dưới sông bơi lên trao cho mình một viên ngọc mà nói:

- Cha tôi là Long Vương cảm ơn anh cứu mạng tôi, cho tôi đem biếu anh viên ngọc "băng xuyên" để mời anh xuống chơi. Mang ngọc vào mình, anh có thể đi được dưới nước cũng như đi trên bộ.

Anh chàng nghe nói vội vàng đi theo con rắn nước xuống thuỷ phủ. Quả nhiên anh được Long Vương tiếp đãi rất hậu, và biếu anh ngọc vàng châu báu rất nhiều. Sau đó, anh được người của Long Vương đưa về đến tận nhà.

Chủ thuyền thấy anh mất hút, tưởng anh đã rơi xuống nước, bèn đỗ thuyền lại trình xã sở tại. Nhưng khi mọi người về đến quê hương thì họ rất lấy làm ngạc nhiên vì anh thuỷ thủ trẻ đã về đến nhà ba ngày trước rồi.

Từ đó anh trở nên giầu có. Nhưng anh vẫn sống một cuộc đời bình thường với mẹ già. Con chó, con mèo được anh cứu vẫn theo anh không rời. Về sau, anh lấy vợ. Vợ anh là một cô gái rất đẹp. Nàng rất thích đeo nữ trang. Thấy viên ngọc "băng xuyên" chiếu sáng một góc tủ, nàng thích lắm, nên một hôm lấy trộm mang đến cho một người thợ kim hoàn, bảo đánh cho mình một chiếc nhẫn. Không ngờ, người thợ kim hoàn biết là ngọc quý ít có trong thế gian, bèn đi kiếm một viên khác tương tự như thế đánh tráo mà cướp lấy bảo vật.

Khi biết rõ chuyện mất cắp thì anh chàng thuỷ thủ trở nên buồn bã. Hàng ngày anh ra bờ sông, mong tìm lại con rắn nước nhưng chả làm sao gặp được. Chó và mèo thấy chủ không vui, một hôm nói với chủ xin đi tìm viên ngọc.

Đường đi đến nhà người thợ kim hoàn phải qua một con sông rộng. Không có cách gì để vượt cả, hai con vật cứ loanh quanh ở trên bờ. Về sau chúng nó tìm được vào nhà một con rái cá và nhờ nó đưa giúp qua sông. Rái cá vui lòng gọi cho các bạn bè của nó đứng sát vào nhau, kết thành một cái bè cho chó và mèo ngồi lên lưng, chở qua sông yên lành.

Khi đến nhà người thợ kim hoàn, mèo bảo chó:

- Để tao trèo lên nóc nhà kêu lên mấy tiếng cho những con chó trong xóm xúm lại sủa. Thế là mày cứ đường hoàng theo cổng mà vào, không ai biết.

Quả nhiên, bầy chó của nhà người thợ kim hoàn nghe mấy tiếng mèo kêu vội xông ra đuổi. Mèo dẫn chúng đi thật xa nên chó ta lẻn vào nấp dưới cái hầm, vô sự.

Khi hai con vật gặp lại nhau, chúng tìm tòi khắp trong nhà. Tất cả của cải của lão kim hoàn đều bỏ trong cái rương xe, luôn luôn khoá kín, không dễ gì lọt vào được. Mèo bèn cố sức tìm, chụp bắt được một con chuột. Chuột van lạy xin tha mạng. Mèo bảo nó dẫn mình đến gặp chuột chúa đàn. Mèo nói rõ việc mình đến đây và nhờ hắn giúp mình lấy cho được viên ngọc, đổi lại mèo hứa sẽ không chạm đến gia tộc nhà hắn. Chuột chúa đàn vâng dạ rối rít.

- Để tôi bảo lũ con cháu, tôi tớ trong nhà khoét chiếc rương ra, tìm cho các ông.

Nhưng đến khi lọt vào được rương, lũ chuột tìm mãi vẫn không thấy ngọc. Chuột chúa đàn ra báo cho mèo biết, và nói:

- Trong rương này có một cái hộp bằng bạc. Có lẽ nó giấu trong đó; Cái hộp đó thì khó lòng mà gặm được.

- Vậy làm thế nào bây giờ? - mèo hỏi.

- Chỉ có cách là chúng tôi sẽ nhờ xóm giềng hợp sức cùng chúng tôi khoét rộng lỗ thủng làm sao đưa lọt cái hộp ấy ra đây cho các ông tìm.

- Thế thì làm gấp đi.

Chỉ trong một đêm, cả xóm nhà chuột đã lấy được cái hộp đưa cho mèo. Hai con vật tìm cách phá hộp ra, quả thấy viên ngọc của chủ. Chúng vô cùng mừng rỡ.

Sau khi ra khỏi nhà người thợ kim hoàn, chó tranh mèo mang ngọc. Nhưng đến lúc sắp sửa sang sông, vì mắng nhau với một con chó khác, nên chó đã lỡ làm cho ngọc văng xuống nước. Một con cá trông thấy ngọc vội bơi tới đớp và nuốt ngay.

Thấy chó để mất ngọc, mèo giận quá, mắng cho một trận thậm tệ. Chó biết lỗi, lặng thinh, cuối cùng mếu máo:

- Biết làm sao bây giờ?

Suy nghĩ một lát, mèo tìm được một kế bảo chó:

- Chúng ta sẽ tìm đến nhà thuyền chài ở vùng này xin ở với họ. Thế rồi chờ khi họ câu được con cá đã nuốt viên ngọc thì sẽ kiếm cách cướp lấy đem về.

Chó khen mưu kế hay, bèn cùng mèo tìm đến một gia đình ông chài đang đỗ thuyền lại ở bờ sông phơi lưới. Hai con vật tỏ ra rất khôn ngoan, hiền lành nên được cả nhà đối đãi tử tế.

Mấy hôm sau, ông chài đánh mẻ lưới được một con cá chày rất lớn, mổ ruột ra, thấy có viên ngọc. Chó và mèo khấp khởi mừng thầm. Trong khi cả nhà đang trao ngọc cho nhau để xem của lạ, thì mèo tiến lại cọ vào người chủ. Nhân khi chủ sơ ý, nó nhảy lên ngoạm lấy viên ngọc và lập tức cong đuôi nhảy lên bờ chạy mất. Thấy thế, chó cũng ba chân bốn cẳng chạy theo trước con mắt ngơ ngác của mấy bố con nhà ông chài.

Lần này mèo tranh chó mang ngọc. Mèo lên mặt, bảo chó:

- Lần trước ngậm bị rơi mất, lần này có cách rất hay là đội lên đầu. Sắp đến nhà rồi, chả sợ gì nữa.

Nó nói thế nào thì làm như thế.

Nào ngờ mới đi được một quãng đường, bấy giờ có một con quạ đang bay trên đầu mèo, thình lình sà xuống đớp lấy rồi bay lên đậu trên cành cao. Thấy ngọc lại mất, đến lượt chó mắng mèo rất dữ, rồi nói:

- Ngọc rơi xuống nước còn có thể lấy lại được, chứ bay lên trời thì đừng có hòng.

Mèo buồn rầu, nhưng ngẫm nghĩ một lát, nó lại bảo chó:

- Đúng rồi. Tao đã nghĩ ra được một kế.

Chó hỏi:

- Kế gì?

Mèo đáp:

- Giả chết bắt quạ.

Nói xong mèo chạy xuống bờ sông uống một bụng nước đầy căng. Đoạn trở về xua chó trốn đi một chỗ, còn mình thì tới gốc cây phơi bụng trắng hếu giả vờ chết. Quạ đang ngậm ngọc, đậu trên cây cao nhìn xuống thoáng thấy có bóng con vật chết, vội vàng bay xuống toan rỉa thịt. Nhưng khi quạ vừa xáp lại thì mèo đã nhảy xổ lên vồ lấy Quạ. Quạ van lạy xin trả lại viên ngọc cho mèo để được tha mạng. Mèo chỉ đợi có thế, ngoạm lấy viên ngọc ra đi.

Lần này, cả hai con đưa ngọc về đến nhà vẹn toàn. Anh chàng thuỷ thủ lấy lại được món tặng vật của Long Vương, hết sức vui mừng càng thêm quý mến hai con vật có tình có nghĩa.


Câu chuyện rất hay phải không các bạn .Hãy  tiếp tục vào đây để đọc thêm truyện thiếu nhi  nhé
Read more…

Chú thỏ tinh khôn

8:54 AM |

 Tuyển tập truyện hay dành cho mọi lứa tuổi. Các bạn đang đọc tại atruyencuoi.com.Hy vọng các bạn sẽ tìm được niềm vui khi đọc truyện tại blog này.


Truyện thiếu nhi - chú thỏ tinh khôn


Từ ngày xửa ngày xưa đồng bào người Việt gốc Khơ Me ở đồng bằng sông Cửu Long vẫn thường kể chuyện về một chú thỏ tinh khôn. Chuyện của chú nhiều và dài lắm, vì trí khôn của chú lớn và chiến công của chú kể hết năm này qua năm khác không thể hết được.

Một hôm thỏ đang nằm ngủ dưới một gốc cây sung. Bỗng một quả sung chín rụng rơi đánh bốp một cái giữa đầu thỏ. Vốn nhát, thỏ giật bắn mình chồm dậy và chạy. Chạy như gió cuốn, chạy như bay. Hổ thấy thỏ chạy thì cản đường hỏi tại sao thỏ chạy. Thỏ trợn mắt nói:

- Không chạy thì chết mất ngáp. Đất đang sụt dưới chân ầm ầm kia kìa... Chạy đi thôi...

Hổ nghe hoảng hồn, cũng cắm đầu chạy đứt hơi đuổi theo thỏ. Nhưng hổ làm sao mà đuổi kịp.

Thỏ chạy trước còn hổ thì vừa chạy vừa thở phì phò như kéo bễ. Thần Gió Giêvata cười phì bảo:

- Hổ ơi sao mày to xác thế mà để thằng thỏ nhãi ranh nó lừa mày. Đất có bao giờ sụt đâu mà cần phải chạy.

Nghe thần gió, hổ tin ngay liền tìm thỏ để trừng phạt cho bõ tức. Nhưng thỏ bình tĩnh hỏi:

- Bác hổ ạ, bác ăn thịt cháu cũng được thôi, nhưng phiền một nỗi là toàn thể loài vật vừa bầu cháu làm vua rồi. Bác từ nay cũng phải coi cháu là vua. Nếu bác không tin bác cứ thử đi với cháu mà xem. Chắc hơn hết bác cứ để cháu ngồi lên lưng, ta đi dạo một vòng, nếu không đúng là các loài sợ oai vua của cháu thì bác cứ việc ăn thịt.

Hổ ngờ ngệch bằng lòng cõng thỏ đi một vòng rừng, đi đến đâu trăm loài đều sợ sệt bỏ chạy. Họ chạy vì hổ mà hổ cứ tưởng họ sợ oai thỏ thật. Lúc ấy thỏ mới ra oai quát hổ rằng:

- Nhà ngươi thấy chưa! Trăm loài trong rừng đều sợ ta. Thế mà nhà ngươi còn dám láo với ta. Lần này thì ta tha, vì nhà ngươi chưa biết oai của ta là vua của núi rừng, lần sau ta sẽ trị tội nghe không!...

Hổ sợ quá đành vâng lời.

Lừa hổ xong, thỏ cũng bỏ trốn luôn, nhưng vì bụng đói, thỏ muốn trở lại bãi cỏ xanh non bên bờ suối. Thỏ đã định phóng mình chạy ra đấy nhưng chợt nhớ lần trước mình đã lừa cá sấu nếu ra cá sấu có thể giết chết mình mất. Thỏ sợ đành gậm cỏ trong rừng vừa già vừa khô. Ăn mãi chán quá, thỏ tự nhủ có thể cá sấu quên chuyện cũ rồi chăng. Ra đến nơi thấy cá sấu bận ngủ không để ý gì đến thỏ, thỏ càng tin là cá sấu đã quên chuyện cũ thật. Ai ngờ cá sấu cũng rất cao tay, lừa thỏ đến gần bèn chẳng nói chẳng rằng há mồm ra đớp gọn, chỉ còn chờ nuốt vào trong bụng nữa là hết đời con thỏ tinh khôn. Thỏ sợ quá, rụt rè hỏi:

- Này bác cá sấu, bác có định ăn thịt cháu thì ăn nhanh lên cứ ngậm mãi làm gì, cháu sợ lắm.

Cá sấu cười mím miệng:

- Hút... hút... hút... tao sẽ làm cho mày sợ chết khiếp... chết khiếp... chết khiếp... trước khi nuốt mày vào bụng... hút... hút... hút...

Thỏ nhận ngay ra rằng muốn giữ mồm, mõm cá sấu dài phải mím chặt nên chỉ cười hút... hút được mà thôi... Thế là thỏ ta cười vang:

- A ha, buồn cười quá... buồn cười quá... cá sấu ngọng nên cứ phải kêu hút... út... làm sao ta sợ được... Muốn ta sợ mày phải cười ha... ha... cơ... chứ thế này thì buồn cười đến đứt ruột mất thôi.

Cá sấu tức quá quát:

- Tao mà ngọng à... thằng thỏ ranh... nghe đây... dỏng tai mà nghe ta cười đây... ha... ha... ha...

Để cười ha ha cá sấu phải ngoác miệng ra, thế là lập tức thỏ nhảy tót ra khỏi mệng cá sấu và quay lại dạy cá sấu rằng:

- Này thằng cá sấu ngu ngốc kia... Nghe đây... Từ nay trong miệng đang ngậm mồi thì chớ có cười ha ha nghe không...

Dứt lời thỏ chạy vào rừng.

Một lần có người muốn thử tài của thỏ, bèn đưa cho thỏ một cái đơn kiện vô cùng tối nghĩa. Đơn viết rằng: "Cách đây ít lâu, có người lấy trộm của tôi một con trâu. Không phải trâu đực cũng không phải trâu cái. Không phải năm ngoái cũng không phải năm nay, người lấy không phải họ hàng, cũng không phải người ngoài".

Thỏ chuyển đơn kiện lên các quan, các quan đều ngơ ngác chẳng thể nào hiểu được lá đơn kiện nói gì, phải nhờ thỏ giảng giải rằng:

- Vụ mất xảy ra vào đêm ba mươi Tết. Vì đêm đó có thể gọi là đêm cuối cùng của năm ngoái, nhưng cũng có thể coi là ngày đầu tiên của năm nay. Còn con trâu bị mất trộm không phải là trâu đực cũng không phải là trâu cái chỉ có thể là trâu thiến. Mà kẻ lấy trộm dứt khoát là thằng rể. Vì chỉ có thằng rể mới không phải là người trong nhưng lại không phải là người ngoài họ.

Nghe thỏ giải thích các quan toà đề phải kính phục. Lúc đó, quan toà đang đau đầu về một vụ kiện không cách nào xử được, vội xin thỏ xử giùm. Vụ kiện đầu đuôi như sau:

Có một người cưới vợ. Anh ta yêu quý vợ đến nỗi suốt ngày chẳng muốn rời nửa bước. Nhưng rồi đến buổi loạn ly anh phải đăng lính, không đi không được. Người vợ tiễn chồng đi hết đường này đến đường khác không nỡ rời tay. Đến mãi gốc cây đa kia, người chồng mới dừng lại tâm sự biết bao nhiêu điều, mãi đến khi trống thúc quân vang dậy, loa thét động trời, người chồng mới đành dứt áo ra đi. Không ngờ ở gốc đa có một con yêu tinh. Nó nghe hết mọi điều tâm sự của hai vợ chồng, lại thấy người vợ xinh đẹp, nó đành nghĩ ra một kế độc. Vài hôm sau nó bèn giả dạng thành người chồng vác gươm, giáo về quê hương nói rằng vua không bắt lính nữa. Vì biết tất cả mọi điều riêng tư của hai người nên con yêu tinh làm cho người vợ cứ yên trí đây là chồng mình thật không một chút nghi ngờ gì.

Người chồng sau một thời gian chinh chiến được hồi hương, anh mừng lắm vội vã về nhà đập cửa gọi vợ. Người vợ mở cửa thì thấy lạ quá, ngoài cửa cũng là chồng mình. Người chồng trong nhà quát hỏi người chồng ngoài cửa rằng:

- Mày ở đâu mà dám giả dạng là tao để nhận xằng vợ tao.

Người chồng mới về uất ức vặn lại:

- Người đàn bà này chính là vợ tao, tao mới cưới được vài ngày thì phải đăng lính. Mày ở đâu đến mà dám nhận xằng vợ tao là vợ mày.

Hai bên cãi nhau chẳng bên nào chịu bên nào, đến người vợ cũng đành chịu, vì hai người giống nhau quá, không thể nào phân biệt được ai là chồng thật ai là chồng giả.

Việc đưa lên quan, quan cũng đành chịu. Vừa may có thỏ ta nổi tiếng quan toà, nên chính quan toà nhờ thỏ xử hộ.

Thỏ bèn hỏi hai người chồng rằng:

- Ai là chồng thật của người đàn bà này?

Cả hai người đều tranh nhau nhận. Thỏ gật gật đầu ra vẻ suy nghĩ rồi bảo cả hai người rằng:

- Nếu là chồng thật thì phải biết trong cái hũ nào của vợ giấu một viêm kim cương. Chị vợ đâu mang hết hũ nhà chị ra đây!

Người vợ ngạc nhiên vì mình có giấu kim cương vào hũ bao giờ đâu, nhưng nghe lệnh của thỏ, chị cũng đành khuân hết các hũ nhà mình ra trước toà. Bấy giờ thỏ mới bảo rằng:

- Ai trong hai người không dùng tay, không được chạm vào hũ mà chui vào trong hũ ngậm được viên kim cương ra thì người đó chính là chồng người đàn bà này.

Nghe lệnh như thế, quỷ ta mừng lắm, bèn rùng mình, chui ngay vào hũ đầu tiên, thỏ ta bèn ra lệnh cho người chồng thật bịt ngay miệng hũ lại, mang vứt xuống sông. Quan toà ngơ ngác, thì thỏ cười mà rằng:

- Phải vứt nó đi thôi, giam nó vào hũ vì nó là yêu tinh. Chỉ yêu tinh mới có thể chui vào trong hũ. Thôi hai vợ chồng anh về nhà đi. Đừng chần chừ ở đây mà quan toà ác hơn cả yêu tinh lại cướp mất vợ của anh, thì thỏ tôi cũng đành bó tay không còn cách gì giúp nữa đâu.

Dứt lời thỏ nhảy tót vào rừng làm cho đám quan toà tức điên lên mà chẳng kịp làm gì cả...
Read more…

Con Rùa Vàng

10:16 PM |

Con Rùa Vàng 

Truyện thiếu thi cổ tích hay dành cho mọi lứa tuổi. Mời các bạn đón đọc tại atruyencuoi.blogspot.com

truyện thiếu nhi hay

  Xưa kia có hai người bạn chơi với nhau rất thân, hiềm vì một người thì giàu, còn một người nghèo. Người bạn giàu có cái tên là Đại Phú, còn người nghèo tên là Chí Quân.

      Vợ chồng Đại Phú thấy bạn nghèo thì có ý muốn giúp đỡ vốn liếng để làm ăn. Chí Quân lòng dạ ngay thẳng ngại rằng lấy tiền của bạn đem về, rủi làm ăn thất bát thì lấy đâu mà trả cho bạn. Vì vậy nên từ chối việc giúp đỡ của bạn.

      Nhà Đại Phú chẳng thiếu gì của qúi, nhưng lại muốn có thêm của lạ nên hôm nọ lấy năm nén vàng đưa cho một người thợ bạc đặt làm con rùa vàng. Ngày kia, Chí Quân đến thăm bạn, Đại Phú liền đem con rùa vàng ra khoe. Chí Quân xem rồi để trong một cái đĩa, đoạn cùng bạn uống rượu đến say khướt nằm ngủ quên.

      Lúc bấy giờ, con trai của Đại Phú đi học ở xa về, thấy con rùa vàng lấy đem đi chơi. Đến chừng Chí Quân ra về được một lát, Đại Phú mới sực nớ tới con rùa vàng, hỏi vợ thì vợ nói không có lấy cất. Đại Phú lấy làm bối rối, chẳng lẽ nghi cho người bạn tốt của mình ăn cắp con rùa vàng?

      Ngày sau, Đại Phú đến nhà Chí Quân chơi, nhân tiếc con rùa vàng có hỏi mát bạn rằng:

      - Này anh, hôm trước anh có lấy con rùa vàng của tôi đem về để cho chị coi không?

      Nghe vậy Chí Quân nghĩ thầm rằng: Có lẽ bạn ta nghi ta ăn cắp con rùa vàng chăng? Nhưng chẳng lẽ bảo là không lấy thì chi cho khỏi phật lòng bạn mình, nên đành nhận là có lấy.

      Đại Phú mới bảo ban:

      - Thôi được, anh cứ giữ con rùa vàng mà chơi. Tôi xin biếu anh.

      Đại Phú về rồi, vợ chồng Chí Quân lấy làm lo lắng, làm sao có con rùa vàng để trả cho bạn. Vợ chồng bàn nhau bán nhà bán cửa cho ông Phú và xin làm người hầu hạ để có đủ tiền làm con rùa vàng trả cho bạn.

      Ông Phú biết chuyện lấy làm động tâm, mới gọi người thợ bạc đến làm một con rùa vàng khác, trao cho vợ chồng Chí Quân đem về trả bạn và cũng không nhận vợ chồng Chí Quân làm người hầu hạ, mà chỉ cho ở nhờ.

      Được ít lâu, người con trai của Đại Phú trở về nhà có đem theo con rùa vàng đã lấy độ trước, trả cho cha mẹ và nói:

      - Hôm nọ, con về nhà thình lình thấy con rùa vàng để trong đĩa nên con lấy cất đây, nếu gặp phải kẻ gian thì mất luôn rồi. Vậy con xin trả lại.

      Thấy vậy, vợ chồng Đại Phú vô cùng ngạc nhiên. Rùa vàng con mình lấy đem đi chơi, rùa vàng nào bạn đem trả? Mới nghĩ ra, có lẽ người bạn nghèo sợ mình phiền trách nên làm con rùa khác để thế.

      Bấy giờ Đại Phú mới đem con rùa vàng đến nhà Chí Quân để trả lại và xin lỗi bạn. Nhưng nhà đã bán rồi, vợ chồng bạn lại ở nhờ trong nhà ông Phú. Lập tức Đại Phú đến gặp ông Phú trao trả con rùa và xin đưa vợ chồng bạn về. Ông Phú từ chối như vầy:

      - Anh có mượn rùa của tôi đâu mà trả? Còn vợ chồng Chí Quân tôi có bắt buộc gì đâu mà lãnh về? Còn Chí Quân nhận mình mắc nợ ông Phú nên không chịu về.

      Câu chuyện trở thành rắc rối, cả ba mới đưa nhau đến cửa công để nhờ phân xử.

      Lẽ tự nhiên quan trên không biết xử làm sao đối với ba người ngay thật và tốt bụng.


Read more…

Hoàng Oanh Anh Nông Dân Và Thần Núi

10:08 PM |
truyện thiếu nhi
  Tổng hợp truyện cổ tích hay dành cho mọi lứa tuổi
Chuyện này đã lâu lắm rồi. Một anh nông dân quanh quẩn thế nào một hôm lại lạc vào rừng sâu và gặp ngay thần Núi. Phải nói rỏ ràng anh nông dân chỉ mới biết bóng dáng của thần Núi qua các tranh vẽ mà thôi. Nhìn thấy anh, thần núi quát tướng lên:

      - Anh kia, mi là người trần! Phải biết rằng ai đã đến đây cũng không thoát khỏi tay ta, đừng có chạy. Ta phải ăn thịt ngươi! Sửa soạn đi thôi.

      Anh nông dân sợ rung cả người nhưng cố trấn tỉnh đáp lại:

      - Tôi đã nghe nói đến ngày rất nhiều. Vậy ra ngài là thần Núi? Rừng rậm thế này tôi cũng chẳng thoát được với ngài. Tôi đã sẵn sàng, ngài muốn làm gì tùy ý. Nhưng ngài có thể rộng lượng cho tôi được nói một điều không?

      - Nào, còn muốn nói gì nữa? Nói cho tường tận, Thần Núi hét to.

      Anh nông dân liền nói:

      - Người ta đồn rằng thần Núi có thể biến thành cái gì cũng được. Tôi chỉ khao khát rằng trước khi bị ngài ăn thịt, tôi được thấy tận mắt cái tài của ngài coi nó thế nào.

      Thần núi cười sằng sặc:

      Cái đó có hề chi. Nói đi, anh muốn ta biến thành thứ gì nào?

      - Xin ngài biến thành cây đại thụ. Bằng cây nào cao nhất xung quanh đây mới giỏi.

      - Anh nói.

      Trong nháy mắt, thần Núi đã biến thành một cây đại thụ ngọn cao nhất, tưởng chạm đến cả trời.

      Anh nông dân đưa tay vuốt thân cây mà khen lấy khen để:

      - Đúng là thần Núi rồi! Mình không ngờ rằng cây đại thụ lại cao lớn như thế.

      - Anh đã thấy phép lạ của ta chưa? Đủ rồi chứ?

      - Thần Núi đắc chí hỏi anh.

      Nhưng anh nông dân lại xin thêm một điều nữa:

      - Tôi muốn xem ngài biến thành tảng đá nữa...

      Tức thì thần Núi không còn cây đại thụ mà đã hóa thành một ngọn núi cao sừng sững trước mặt anh. Lần này anh lại khen lấy khen để thần Núi, rồi cuối cùng anh nói:

      - Thế là ngài đã biến được thành hai thứ to lớn nhất mà tôi vẫn ao ước được thấy. Vậy ngài có thể biến thành một thứ gì nhỏ tí tỉ tì ti không ạ? Ngài trổ tài lần nữa xem, ngài thử biến thành một hạt đậu trên bàn tay tôi đi nào...nào...

      - Hừm... thế thôi à?

      - Thần Núi cả cười, nhăn cả cái mũi dài thườn thượt.

      Thần núi biến ngay thành một hạt đậu nhỏ tẹo trên lòng bàn tay anh nông dân.

      Anh bỏ luôn hạt đậu vào mồm, nhai nhai và nuốt chửng.

      Từ đó người ta quen miệng chế giễu những chàng có tính khoe khoang là "Thần Núi". 

 [Truyện tiếp theo ]
Read more…